Ngọc Thương cũng không trách cứ, mặt tỏa ánh sáng cười bồi, dáng dấp kia đã sắp coi Viên Cương là tổ tông, bất quá vẫn thử hỏi:
“Viên huynh đệ xác định điều động Sa Hạt có thể vận người tải vật?
Viên Cương:
“Ta nói rồi, chỉ là thử xem!
“Được!
Ngọc Thương vỗ tay nói:
“Nói được lắm, thử xem, nhất định phải thử một chút.
Quay đầu lại nhìn Độc Cô Tĩnh hò hét:
“Nhanh lệnh người chuẩn bị tửu yến, lão phu phải giúp Viên huynh đệ đón gió tẩy trần!
Hắn thật cao hứng, thật cao hứng, Tần quốc lập quốc là Ngưu Hữu Đạo giúp, không nghĩ tới Tần quốc gặp gỡ phiền phức lại có huynh đệ của Ngưu Hữu Đạo chạy tới hỗ trợ.
“Vâng!
Độc Cô Tĩnh đáp lại, cũng thật cao hứng.
Ai biết Viên Cương ngăn lại.
“Không cần, ta không thích những khách sáo này, trực tiếp nói chính sự đi.
“Ây...
Độc Cô Tĩnh nhìn sư phó.
Ngọc Thương hơi có chút lúng túng, bất quá thời điểm này hết thảy đều là Viên Cương định đoạt, người ta nói cái gì chính là cái đó, vội nói:
“Cũng phải, rượu và thức ăn của Mao Lư Sơn Trang chính là thiên hạ nhất tuyệt, ngự trù trong cung kém xa, Viên huynh đệ chướng mắt cũng bình thường. Được, vậy theo Viên huynh đệ, trước tiên nói chính sự, Viên huynh đệ cứ nói, lão phu rửa tai lắng nghe.
Viên Cương mặt không chút thay đổi nói:
“Bá phụ của Tô Chiếu, nguyên lão bản của Bạch Vân Gian, làm phiền mời đến gặp mặt!
Ngọc Thương hơi nhướng mày, ý thức được cái gì, chần chờ nói:
“Viên huynh đệ, chuyện năm đó đã qua, cũng may ngươi không có sự tình gì, nể tình ta và Đạo gia là bạn cũ, không bằng thả xuống được không.
Viên Cương:
“Ngọc Thương tiên sinh, làm phiền mời người đến gặp!
Hắn nói chuyện chính là như thế, không có gì lo sợ!
“Này...
Ngọc Thương do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhìn Độc Cô Tĩnh phất tay ra hiệu.
“Đi mời Bạch trưởng lão đến.
Cũng cho Độc Cô Tĩnh một cái ánh mắt, Độc Cô Tĩnh hiểu ý, gật đầu, xoay người rời đi.
Ngọc Thương lại lần nữa mời Viên Cương ngồi xuống nói chuyện, nhưng Viên Cương không ngồi, cõng lấy đao đứng đó chờ.
Ngọc Thương thật bất đắc dĩ, cảm giác vị này có chút khó chơi, tác phong quá đáng tởm, cái đồ vật gì a, nhưng có việc cầu người, đành phải đứng cùng đối phương.
Lần này chờ hơi lâu, ước chừng nửa canh giờ sau, Độc Cô Tĩnh mới trở về, đồng thời có một lão giả vào theo, Viên Cương nhìn đối phương, liền nhận ra đích xác là người năm đó truy sát ở trong sa mạc.
Đối với gia hỏa này, ấn tượng của hắn rất sâu sắc, vẫn nhớ.
Lão giả vừa tiến vào liền nhìn chằm chằm Viên Cương, lúc Độc Cô Tĩnh tìm hắn đã nói rõ nguyên nhân.
“Các chủ!
Lão giả trước tiên hành lễ với Ngọc Thương.
Ngọc Thương xua tay, ra hiệu không cần đa lễ, lại nhìn Viên Cương nói:
“Viên huynh đệ, đây chính là trưởng lão tệ phái ngươi muốn tìm… Bạch Thượng Thành.
Quay đầu lại nhìn lão giả nói:
“Bạch trưởng lão, vị này là Mao Lư Sơn Trang Viên Cương Viên huynh đệ, ngươi hẳn nhận thức.
Bạch Thượng Thành nhìn Viên Cương nói:
“Đích xác nhận thức.
Viên Cương cũng theo dõi hắn, thanh âm hắn cũng ghi nhớ, không sai, là người này.
Ngọc Thương:
“Hẳn Độc Cô đã nói với ngươi, không phải ta trách ngươi, nhưng năm đó ngươi tận mắt nhìn thấy Viên huynh đệ điều động Sa Hạt, biết Viên huynh đệ có thể lợi dụng Sa Hạt giúp đại quân vượt qua sa mạc vô biên, vì sao không nói sớm, hại Tần quốc ta hao binh tổn tướng không nói, còn làm hại Viên huynh đệ chủ động chạy tới một chuyến.
Bạch Thượng Thành chắp tay.
“Đích xác gặp qua hắn điều động Sa Hạt, thế nhưng có thể lợi dụng Sa Hạt vận chuyển nhân mã hay không, ta không dám xác định, cũng chưa liên tưởng tới.
Ngọc Thương đang muốn mở miệng, nhưng Viên Cương nói chen vào.
“Bạch trưởng lão, tên của Tô Chiếu gọi là gì?
Bạch Thượng Thành trầm mặc.
“Nàng là cháu gái của ta, bản danh gọi Bạch Tô.
Viên Cương:
“Đã là cháu gái của ngươi, vì sao nhẫn tâm giết hại?
Bạch Thượng Thành:
“Phản đồ! Đặt ở chỗ nào cũng không dung được.
Viên Cương:
“Nàng chưa từng phản bội, cũng chưa từng bán qua Hiểu Nguyệt Các cái gì.
Bạch Thượng Thành:
“Vậy thì nàng không nên chạy, lưu lại nói rõ sự tình là được, một khi tự ý chạy trốn, kia chính là phản đồ.
Thấy hai người đối chọi có chút gay gắt, Ngọc Thương ho khan một tiếng, nhấc tay ngăn cản.
“Bạch trưởng lão, người tới là khách, ngươi như vậy là đạo đãi khách sao?
Là đang nhắc nhở đối phương, chúng ta có việc cầu người.
Bạch Thượng Thành hít một hơi thật sâu, ngữ khí hơi trì hoãn.
“Nàng là cháu gái ruột của ta, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, rất nhiều chuyện mọi người đều là bất đắc dĩ. Lần này Viên huynh đệ tới, không biết đến tột cùng là vì giúp Tần quốc ta, hay đến tìm lão phu báo thù?
Viên Cương:
“Ta không phải đến giúp Tần quốc, mà là đến giúp La Chiếu, thuận tiện đến tìm ngươi tính sổ!
Bạch Thượng Thành:
“Chẳng lẽ muốn nhân cơ hội áp chế Hiểu Nguyệt Các giết lão phu sao?
Viên Cương nhấc tay ra phía sau, rút trường đao.
Nhìn động tác này của hắn, Ngọc Thương vội nói:
“Viên huynh đệ, chuyện gì cũng từ từ, không cần làm lớn chuyện.
Viên Cương cầm đao trong tay, không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Thượng Thành nói:
“Tô Chiếu là cháu gái ruột của ngươi, nàng coi ngươi như thân nhân, không nhẫn tâm như ngươi, không hẳn nguyện ý để ta giúp nàng giết ngươi báo thù! Sự tình Tô Chiếu có thể để xuống một bên không đề cập tới, nhưng năm đó ngươi truy sát ta, hơn nữa đả thương ta, còn kém chút muốn tính mạng của ta, ta lượm cái mạng trở về, nên tìm ngươi chấm dứt sự tình này.
Vung đao chỉ về phía Bạch Thượng Thành.
“Ăn một đao của ta! Nếu như ngươi đỡ được, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!
Bạch Thượng Thành à lên một tiếng.
“Chỉ một đao?
Viên Cương:
“Chỉ một đao, ân oán tiêu tan!
Bạch Thượng Thành nhìn Ngọc Thương.
“Các chủ, ta không có ý kiến, không biết ý ngươi như thế nào?
Vừa nghe chỉ tiếp một đao, Ngọc Thương nhất thời yên tâm, cười ha ha nói:
“Vừa thấy mặt đã động đao, Viên huynh đệ, này thích hợp không?
Viên Cương không nói nhiều, xách đao đi qua, một thân một mình đi ra ngoài, xuống bậc thang.
Mấy người trong điện hai mặt nhìn nhau, Ngọc Thương thấp giọng nói với Bạch Thượng Thành.
“Bạch trưởng lão, cẩn thận một chút.
Bạch Thượng Thành vuốt râu nói:
“Đao lực của hắn ta kiến thức qua, nói là đạt đến đỉnh phong của phàm phu tục tử cũng không quá đáng, đích xác không tầm thường, nhưng ta còn không đến mức ngay cả một đao của hắn cũng không tiếp nổi, Các chủ không khỏi quá khinh thường ta đi.
Ngọc Thương nhấc tay vỗ vỗ sau lưng hắn.
“Hồ đồ, ta là bảo ngươi cẩn thận một chút, đừng tổn thương hắn, tạm thời đại cục làm trọng, cái khác không cần ta nhiều lời chứ?
Bạch Thượng Thành gật đầu.
“Các chủ yên tâm, tự có đúng mực!
Lúc này Ngọc Thương mới nhanh chân đi ra ngoài, Bạch Thượng Thành và Độc Cô Tĩnh đi theo.
Mấy người trước sau xuống bậc thang, chỉ thấy Viên Cương đã đứng ở trên quảng trường xoay người đối mặt.
Ngọc Thương dừng lại, Độc Cô Tĩnh dừng lại theo, đứng ở bên cạnh.
Bạch Thượng Thành tiếp tục đi đến phía trước, đi tới cách Viên Cương mười trượng thì dừng bước, tay phải rút kiếm, tay trái làm ra thủ thế mời, dáng dấp tùy thời lĩnh giáo.
Đúng lúc này, trong khúc quanh đến hai người, phía sau theo một đám cung nữ thái giám, chính là Hoàng thái hậu Tần quốc Trang Hồng và hoàng đế Tần quốc Hạ Lệnh Phái.
Hai người nghe nói Viên Cương đến, nên vội vàng chạy tới, quả nhiên nhìn thấy Viên Cương, nhưng gặp song phương đao kiếm đối lập, đều có chút ngoài ý muốn.
Trang Hồng có chút bận tâm, nàng có hảo cảm với Viên Cương, hơn nữa là loại hảo cảm giữa nam nữ kia, nhưng vì thân phận của mình mà không dám nói.
Hạ Lệnh Phái cũng có hảo cảm với Viên Cương, ở Mao Lư Sơn Trang lâu như vậy, tự nhiên biết Viên Cương là huynh đệ của lão sư Ngưu Hữu Đạo.
Không nghĩ tới vừa thấy mặt đã muốn tranh đấu, hai mẹ con từ hành lang đến gần, Hạ Lệnh Phái la to một tiếng.
“Viên tiên sinh.
Trang Hồng thì hô:
“Các chủ, này là đạo đãi khách sao?
Ngọc Thương và Độc Cô Tĩnh quay đầu lại liếc nhìn.
Ngọc Thương không hiềm hai mẹ con đến không phải lúc, nếu như hai mẹ con có thể ngăn cản Viên Cương mà nói, không phải chuyện xấu gì. Hơn nữa hai mẹ con này tương đối quen thuộc Viên Cương, có thể trung hoà thái độ khó chơi của Viên Cương một chút.