Đinh Vệ im lặng, biết việc này đã chạm đến vảy ngược của Lam Đạo Lâm, chọc cho Lam Đạo Lâm tức giận. Lam Đạo Lâm không tin Phiêu Miểu các, sợ Phiêu Miểu các có người bao che, cho nên mới phái người nhà đến điều tra.
Suy nghĩ một chút, y chậm rãi quay đầu lại, dặn dò một câu: “Gọi Long Phiếm Hải đến đây.”
“Rõ!” Có người lĩnh mệnh rời đi.
Lam Minh mỉm cười, chậm rãi thu hồi lệnh bài trong tay.
Đinh Vệ bước đến trước hai bước, sóng vai cùng Lam Minh, nhưng một người hướng mặt ra trước, một người hướng mặt ra sau.
Đinh Vệ nghiêng đầu, thì thầm vào tai của Lam Minh: “Mặc dù Vô Biên Các hoang vu không thú vị, nhưng cũng là nơi ngươi có thể làm chủ một phương. Thiên Lam Thánh Tôn để cho ngươi trông coi Vô Biên Các, duy trì một khoảng cách, cũng chính vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi lại không thành thật ở lại Vô Biên Các, hết lần này đến lần khác ỷ lại Thánh Cảnh không đi, cô phụ thánh ý, đối với ngươi cũng chẳng có chỗ tốt.”
Gương mặt Lam Minh hơi căng ra: “Đa tạ Đinh huynh có lòng tốt nhắc nhở, nhưng ngươi không khỏi quản hơi bị nhiều rồi.”
“Làm người đừng quá tuyệt tình. Thiên uy khó dò lắm.” Đinh Vệ đưa tay vỗ bả vai của y, làm ra vẻ nói đến thế thôi, sau đó quay người rời đi, mặc kệ những người còn lại, chỉ để một thủ hạ phối hợp.
Không bao lâu sau, Long Phiếm Hải được người dẫn đến. Nhìn cặp mắt lạnh lùng của Lam Minh, tinh thần và thể xác của Long Phiếm Hải phát lạnh, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Bắt lại.” Lam Minh hất cằm.
Lập tức có mấy người áo xanh tiến lên, chế trụ Long Phiếm Hải ngay tại chỗ.
Long Phiếm Hải không dám phản kháng, sợ hãi nói: “Lam tiên sinh, đây là ý gì?”
“Tìm nơi thẩm vấn.” Lam Minh nói với tên thủ vệ Đinh Vệ lưu lại.
“Vâng.” Người kia lĩnh mệnh, sau đó đưa tay mời, dẫn một đám người đến lao ngục thẩm án thành Vấn Thiên.
Tiến vào lao ngục không bao lâu, một đám người áo xanh bao gồm luôn thành viên của Phiêu Miểu các chạy ra, dẫn Ngưu Hữu Đạo, Tần Quan, Kha Định Kiệt và bốn tùy tùng đi theo Long Phiếm Hải hôm đó, không sót một người nào đến lao ngục.
Đám người Thái Thúc Sơn Hải tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bị mang đi.
Bọn họ vốn muốn đến nhà bái phỏng lần nữa, ai ngờ còn chưa gõ cửa nhà Ngưu Hữu Đạo, cánh cửa đã mở ra. Bọn họ nhìn thấy một đám người áo xanh cùng với người của Phiêu Miểu các nhảy vào bên trong, sau đó mang ba người của Tử Kim động ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người không biết vội đuổi theo, kết quả dừng bước bên ngoài lao ngục.
Bọn họ không biết chỗ có người trấn giữ đó là nhà giam, chỉ biết mình vào không được, hỏi thủ vệ ngoài cổng mới biết được đây là lao ngục quan nhân thành Vấn Thiên.
Ngưu Hữu Đạo bị bắt? Mọi người đều hoảng hốt, không biết chuyện gì xảy ra. Hôm qua còn thấy Ngưu Hữu Đạo phách lối, tại sao hôm nay lại như vậy?
“Xảy ra chuyện gì?” Trưởng lão Huyết Thần điện Mai Trường Hồng hỏi một câu.
Nhìn chằm chằm vào cổng nhà giam, Thái Thúc Sơn Hải hừ lạnh: “Ai mà biết được chuyện gì, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt. Tên kia làm người phách lối, gặp báo ứng không phải rất bình thường sao?”
Một đám người đứng ngoài cổng chờ một lát, hỏi ngục tốt tìm hiểu cũng không hỏi được chuyện gì, cũng không thể cứ ở đây mãi, cuối cùng để đệ tử trong phái ở lại theo dõi, còn mình thì về trước.
Giữa trưa, Ngưu Hữu Đạo, Tần Quan và Kha Định Kiệt từ trong nhà giam bước ra, biểu hiện giống như không có việc gì, về thẳng Yêu Hồ ti.
Đệ tử các phái đang giám sát nhanh chóng trở về bẩm báo.
Đinh Vệ đang đứng dưới mái hiên cũng nhận được tin tức tương tự.
Một khắc Lam Minh đến đây, mặc kệ Long Phiếm Hải khai hay không khai, Đinh Vệ biết vận mệnh của Long Phiếm Hải đã được chú định. Có một số việc chính là tàn khốc như vậy.
Y thậm chí có thể nghĩ đến, Lam Minh được phái đến đây, chính là muốn để cho cha hắn ta nhìn thấy. Vì thế Lam Minh sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để có được kết quả mong muốn, không có khả năng đến rồi về tay không, nhất định sẽ cho cha của hắn ta một câu trả lời.
Y hy vọng khi chạm mặt Lam Minh vừa nãy, Lam Minh sẽ nghe lọt lời nhắc nhở của y, làm việc không quá tuyệt tình.
Y cũng hy vọng Lam Minh biết rõ, y không phải là không có năng lực phản kích. Ngươi có thể làm mùng một, ta có thể làm ngày rằm.
Y mong đảm bảo được một mạng cho Huyền Diệu.
Đương nhiên, y không quá lo lắng về kết quả điều tra. Cho dù Long Phiếm Hải không chịu được khai ra Huyền Diệu, Huyền Diệu nhất định sẽ thủ khẩu như bình, sẽ không để mọi chuyện liên lụy đến y. Có thể xem Huyền Diệu là tâm phúc, y vẫn có nắm chắc nhất định.
Điều y lo lắng nhất chính là bản trình báo thứ ba của Ngưu Hữu Đạo, không biết Ngưu Hữu Đạo đã báo cáo thứ gì.
Có một số việc liên quan đến y, y cảm nhận được rất rõ ràng, biết Huyền Diệu đã sai lầm vì không để Ngưu Hữu Đạo vào mắt. Cho dù muốn báo thù Ngưu Hữu Đạo, cũng không nên uy hiếp Ngưu Hữu Đạo, không nên để Ngưu Hữu Đạo biết hắn ta sớm muộn gì cũng tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ.
Ngưu Hữu Đạo không có chuyện ngồi đó chờ chết. Đây chính là phản kích của hắn.
Một tờ trình báo không đủ đưa Huyền Diệu vào chỗ chết. Tờ trình báo thứ hai chẳng khác nào tăng giá thêm lần nữa, gián tiếp muốn bức Huyền Diệu vào chỗ chết.
Nhưng y không biết, Thánh Tôn chưa chắc đã nghĩ như vậy. Chẳng lẽ y phải bẩm báo với Thánh Tôn, nói rõ nhân quả trong đó, chứng minh Huyền Diệu hoàn toàn uy hiếp Ngưu Hữu Đạo. Như vậy chẳng khác nào Huyền Diệu đang đả kích trả thù. Nếu thực sự như thế, y biết chuyện không báo, biết rõ chân tướng mà không tra, ý Đinh Vệ y muốn như thế nào?
Nội dung tờ trình báo thứ ba rốt cuộc là gì? Y ngay cả một chút dấu vết để suy nghĩ cũng không tìm được. Đột nhiên, y cảm thấy tình huống đã vượt ra khỏi sự khống chế của y. Không rõ mọi việc mới là chuyện khiến người ta cảm thấy kinh khủng nhất, sẽ còn không biết chuyện gì giáng xuống đầu.
Nhưng bây giờ y không thể làm gì Ngưu Hữu Đạo, thậm chí ngay cả đi gặp Ngưu Hữu Đạo cũng không thích hợp. Y phải bày ra thái độ đứng ngoài mọi chuyện.
Nội dung bản trình báo thứ ba là gì? Y cứ suy nghĩ mãi, đưa ra phán đoán về mặt thời gian. Y đoán chừng Lam Minh cũng không biết. Trên đường Lam Minh đến đây, hẳn bản trình báo thứ ba vẫn còn đang trên đường.
Cứ hết bản trình báo này đến bản trình báo khác, khiến Đinh Vệ cảm thấy, đây chính là một kế hoạch tỉ mỉ.
Chỉ là một Trưởng lão Tử Kim động, nhưng lại dám khống chế Phiêu Miểu các, kéo luôn cả Thánh Tôn vào, lá gan này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Y không hiểu, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo không biết hậu quả của việc làm này sao? Người trên tay y, muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo cũng không khó, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng vì sao Ngưu Hữu Đạo vẫn đắc tội Đinh Vệ y?
Vấn đề là thủ pháp của Ngưu Hữu Đạo rất chuẩn xác. Đinh Vệ muốn phản kích không được, không phản kích cũng không được, bị uy hiếp mà không thể phát lực.
Vì sao Ngưu Hữu Đạo dám làm như vậy? Hay là hắn có át chủ bài nào giấu đằng sau? Bản trình báo thứ ba khiến Đinh Vệ nghĩ không thấu, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Đích thân lĩnh giáo sự khó chơi của Ngưu Hữu Đạo, bây giờ y hơi hối hận.
Tên kia đã bị đẩy ra khỏi Thánh Cảnh, y cần gì phải phân cao thấp, tranh mặt mũi với La Phương Phỉ. Có việc cũng là do La Phương Phỉ làm ra, để La Phương Phỉ chịu trách nhiệm là được, tại sao nhất định phải bắt Ngưu Hữu Đạo trở về?
Y biết rất rõ, rất nhiều chuyện luôn tồn tại quan hệ nhân quả. Nếu không bắt Ngưu Hữu Đạo trở về, Thái Thúc Sơn Thành và Triều Kính sẽ không phân cao thấp. Thái Thúc Sơn Thành cũng sẽ không tiết lộ bí mật giữa Ngưu Hữu Đạo và Triều Kính, y cũng sẽ không đi tìm bí ẩn phía sau, cũng không để Huyền Diệu thăm dò Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên sẽ không có chuyện phiền toái trước mắt.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận. Sự việc đến nước này rồi, có hối hận cũng vô dụng.