Ông ta lật qua lật lại phong bì và lá thư xem thử thì thấy mặt trên vẫn chưa kí tên.
Độc Cô Tĩnh: "Có lẽ là Ngưu Hữu Đạo gửi tới."
Khuôn mặt Ngọc Thương căng cứng, đăm đăm nhìn kỹ hai hàng chữ này, giữa hai hàng chữ mơ hồ tỏ ý "là ngươi ép buộc ta".
Roạt! Ngọc Thương siết chặt lá thư trong tay, giọng nói nặng nề: "Tăng cường phòng thủ Phù Phương Viên, chuẩn bị chu đáo cho việc rút lui."
"Vâng!" Đọc Cô Tĩnh vừa đáp lời thì đột nhiên bên ngoài xuất hiện một người, y đứng giữa màn mưa phùn ngoài đình, chắp tay nói: "Bẩm sư phụ, Bộ Tầm và Ngưu Hữu Đạo tới."
Hai thầy trò trong đình cùng giật mình, Ngọc Thương vội hỏi: "Bộ Tầm dẫn theo bao nhiêu người?"
Đệ tử bên ngoài: "Không nhiều lắm, có sáu kẻ hộ tống và một cỗ xe ngựa đơn giản nhẹ nhàng."
Hai thầy trò trong đình đưa mắt nhìn nhau. Ngọc Thương lại mở lá thư trong tay ra đọc, cau mày đi qua đi lại không ngừng, chần chờ lẩm bẩm một câu: "Gặp hay không gặp đây?"
Độc Cô Tĩnh nói: "Bẩm sư phụ, không gặp hắn chẳng phải là chứng tỏ chúng ta đang chột dạ sao? Bộ Tầm đích thân đến, lúc này không thể trốn tránh được, trốn tránh sẽ chứng thực thân phận của chúng ta, Ngưu Hữu Đạo cũng không có chứng cứ chứng minh kẻ phái người đi giết hắn là người của chúng ta."
"Nói có lý!" Ngọc Thương dừng bước, gật đầu.
Rồi chỉ tay phân phó: "Cho người kiểm tra khu vực xung quanh, nếu Bộ Tầm thật sự có ý định làm khó dễ thì ông ta không chỉ dẫn theo mấy người đó đâu."
"Vâng!" Độc Cô Tĩnh nhận lệnh, nhận lấy bức thư trong tay Ngọc Thương, đồng thời ôm cái hộp kia rời đi.
Ngọc Thương lấy lại khí thế, ánh mắt lạnh lùng, ngay sau đó lại thu liễm khí thế, sải bước ra khỏi đình đi đón khách.
Trên hành lang trong viện, Bộ Tầm khoác tấm áo choàng gấm, bên trong là y phục thái giám. Cả Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đều đứng trong hiên đình tránh mưa, trên người không tránh khỏi dính vài hạt mưa lúc xuống xe. Mấy tên thị vệ tản ra đứng xung quanh.
Trở lại chốn này, mắt thấy cảnh vật quen thuộc, trong lòng Quản Phương Nghi vô cùng xúc động. Đây chính là ngôi nhà mà bà ta đã sinh sống trong suốt mấy chục năm qua.
Ngọc Thương xuất hiện ở một đầu khúc rẽ hành lang. Ông ta sải bước đi tới, chắp tay mỉm cười chào hỏi từ xa: "Chào Đại Tổng Quản." Ánh mắt không khỏi liếc về phía Ngưu Hữu Đạo bên cạnh.
Bộ Tầm khom người đáp lễ: "Chào Ngọc Thương tiên sinh, ta lại quấy rầy ngài, vô cùng xin lỗi!"
Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt nhìn chằm chằm người đang tới, cũng chắp tay chào.
"Đại Tổng Quản quá lời rồi, nếu không phải là sợ quấy rầy Đại Tổng Quản thì lão phu ước gì ngày nào cũng có thể mời Đại Tổng Quản tới đây." Ngọc Thương mỉm cười khách sáo một câu, lại gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, sau đó ánh mắt rơi trên người Quản Phương Nghi, thấy vị trí bà ta đang đứng không giống hộ vệ nên hỏi: "Vị này là?"
Bộ Tầm nở nụ cười: "Là chủ nhân ban đầu của viện này, Hồng Nương đại tiếng tăm lừng lẫy của Tề kinh."
"Ồ!" Ngọc Thương cười ha hả: "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, lão phu có thể có một nơi dừng chân lịch sự tao nhã như vậy ở Tề kinh là nhờ danh tiếng của Hồng Nương đó."
Trong lòng Quản Phương Nghi cảnh giác và căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn khẽ mỉm cười, khom người: "Bái kiến Ngọc Thương tiên sinh."
Tân khách khách sáo một phen, Ngọc Thương đích thân dẫn đường đi vào trong lầu các.
Tân khách ngồi xuống, Quản Phương Nghi cam chịu đứng phía sau Ngưu Hữu Đạo. Với thân phân phận tôi tớ, bà ta không có chỗ ngồi.
Ngọc Thương cũng không có ý chủ động hỏi chuyện, lại cố tình nói chuyện trên trời dưới bể. Cuối cùng Bộ Tầm bưng chén trà, liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu đạo đón ánh mắt ấy, cười híp mắt nói vào chủ đề chính: "Ngọc Thương tiên sinh có thể dẫn lệnh điệt (2) tới đây để tại hạ gặp mặt một lát hay không?"
(2) Lệnh điệt: cháu trai của đối phương, cách gọi tỏ ý tôn trọng.
"..." Ngọc Thương lập tức á khẩu không nói lên lời, trong lòng cực kỳ căng thẳng. Ý thức được điều gì đó, ông ta hỏi: "Không phải là lão đệ không muốn nhận đồ đệ sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Bây giờ tại hạ lại muốn nhận."
"Ách..." Bộ Tầm đang thưởng thức trà, suýt chút nữa là ông ta phun hết nước trà trong miệng ra ngoài, ông ta phải ép mình chặn lại mới không bị lúng túng, hơi giật mình nhìn Ngưu Hữu Đạo, cảm thấy vị này nói chuyện thật đúng là không khách khí chút nào, nói chuyện như vậy có phải là quá trực tiếp rồi không?
Ngọc Thương mặt mày sa sầm, giả vờ mất hứng: "Lão đệ à, ngươi xem lão phu là cái gì vậy? Muốn thì muốn, không muốn thì không muốn, ngươi xem thường lão phu phải không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Thực không dám giấu diếm, những lời tại hạ nói lần trước chỉ là những lời thoái thác, thật ra tại hạ khá am hiểu về thơ ca. Chẳng qua là nhận đồ đệ không phải là việc nhỏ, nhẹ thì dạy không đến nơi đến chốn, dạy hư đệ tử, nặng thì đồ đệ phẩm hạnh có vấn đề, làm tổn hại gia phong của sư phụ. Hẳn là lúc Ngọc Thương tiên sinh nhận đồ đệ sẽ không nhắm mắt thu nhận nếu không biết rõ các đồ đệ ấy có hoàn cảnh như thế nào."
"Tuy là tại hạ còn trẻ nhưng tấm lòng giảng dạy cũng giống tiên sinh, đều là thiện ý, tuyệt đối không bất kính. Tiên sinh có đồ đệ ở khắp thiên hạ, tấm lòng này tiên sinh có thể hiểu, không đến mức trách tội. Lần trước sau khi rời khỏi Phù Phương Viên, tại hạ tiện thể hỏi thăm phẩm hạnh của lệnh điệt, kết quả phát hiện ra lệnh điệt thông minh lanh lợi, chăm chỉ hiếu học, phẩm hạnh tốt, tại hạ cảm thấy rất yên tâm. Nếu bỏ qua đồ đệ như vậy, tại hạ chắc chắn sẽ tiếc nuối suốt đời. Lần này tại hạ chủ động mặt dày mày mày dạn tới nhận đồ đệ, mong tiên sinh thành toàn!"
Gương mặt Ngọc Thương hơi căng cứng, điên cuồng mắng chửi trong lòng. Thông minh lanh lợi, chăm chỉ hiếu học, phẩm hạnh tốt cái quái gì, cháu trai của ta căn bản ít tiếp xúc với bên ngoài, ngươi nghe ngóng mấy chuyện quái quỷ này ở đâu, rõ ràng là ngươi có ý xấu trong lòng, nói hươu nói vượn!
Nhưng mà những lời người ta nói cũng có lý, ông ta không phản bác được.
Quản Phương Nghi chớp mắt, dường như đã đoán được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại thấy khó hiểu.
Bộ Tầm cụp mắt không lên tiếng, trong lòng cũng lẩm bẩm một hồi. Tên nhãi này đúng là miệng lưỡi trơn tru, rõ ràng là bản thân đã nghĩ thông suốt nên muốn đổi ý, lại muốn hối lỗi bám lấy Ngọc Thương thiết lập mối quan hệ này. Mà hắn nói chuyện trôi chảy thật đấy, nếu không phải là trước đó đã được nghe chân tướng thì ông ta cũng suýt chút nữa là tin rồi.
Ngọc Thương nhìn Bộ Tầm, từ tốn hỏi: "Đại Tổng Quản thấy thế nào?"
Bộ Tầm buông chén trà, cười lên ha hả: "Chuyện ngươi tình ta nguyện mà, ta không có bất kỳ ý kiến gì. Hai vị cứ cự tự nhiên."
Ngươi tình ta nguyện không có bất kỳ ý kiến gì, vậy ngươi lại chạy tới đây làm chi? Ánh mắt Ngọc Thương lóe lên, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển, cuối cùng chậm rì rì nói: "Như vậy rất tốt!"
Ngưu Hữu Đạo: "Vậy làm phiền tiên sinh mời lệnh điệt tới đây gặp mặt."
"Việc này ta cần báo cho đệ muội (3) đã, xin phép được đi thông báo trước một tiếng." Ngọc Thương đứng lên.
(3) Đệ muội: em dâu
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, "Xin cứ tự nhiên!"
Bộ Tầm đợi Ngọc Thương đi xa mới thản nhiên nói: "Có mối quan hệ này với Ngọc Thương tiên sinh, sau này ngươi lăn lộn bên ngoài cũng dễ dàng hơn. Chúc mừng ngươi!"
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, khách khí nói: "Đệ muội của Ngọc Thương tiên sinh vẫn chưa đồng ý mà. Dù sao cũng là nhi tử nhà người ta, có đồng ý hay không vẫn phải xem thái độ của mẫu thân, bây giờ nói lời chúc mừng vẫn hơi sớm."
Bộ Tầm giễu cợt một tiếng, lười phản ứng với hắn. Việc này rõ ràng là Ngọc Thương tiên sinh có thể tự quyết định, bằng không trước đây sao có thể mở lời với hoàng đế? Giả sử ông ta không tự quyết định được mà vẫn nói ra, thậm chí còn dùng giáo sự đài để tìm người khắp cả nước thì chẳng phải là đang đùa giỡn bệ hạ hay sao? Ngọc Thương tiên sinh đã đồng ý thì tất nhiên sẽ không có vấn đề.