Phó Quân Lan cái gì cũng không hiểu liền đi theo Thương Thục Thanh.
Quản Phương Nghi và Phượng Nhược Nam đều dừng bước nhìn lại, Viên Cương cũng ngơ ngác nhìn.
Vân Cơ ngồi ở trong đình tựa hồ hơi ngồi không yên, hơi di chuyển cái mông, thấp giọng nhắc nhở:
“Mấy gia hỏa kia có ý tứ gì? Sao quận chúa lại đến.
Cái gì? Ngưu Hữu Đạo cũng có chút ngạc nhiên, không đi bái kiến chính chủ như Quản Phương Nghi, này đến nơi này làm gì? Thương Thục Thanh hẳn phải biết tình huống trong Mao Lư biệt viện mới đúng, thời điểm này cần kéo quan hệ với Vân Cơ sao?
Người thông minh như hắn cũng nhất thời không rõ, hắn còn không có phản ứng qua là chuyện gì xảy ra, Thương Thục Thanh đi tới phía sau hắn đã hành lễ, mang theo vài phần vui sướng gọi.
“Đạo gia!
Một tiếng Đạo gia này thật kinh tâm động phách, Viên Cương, Quản Phương Nghi, Vân Cơ còn có Ngưu Hữu Đạo đều há hốc mồm, cái tình huống gì?
Đạo gia?
Phượng Nhược Nam sững sờ ở tại chỗ cũng ngây ngốc nhìn, còn tưởng mình nghe lầm, Thương Thục Thanh không biết, nàng là biết nha, Ngưu Hữu Đạo đã chết ở trong Thánh cảnh. Chân tướng thế nào, Thương Triêu Tông không có nói cho nàng, nàng không biết.
Đừng nói hắn, những hộ vệ trong Mao Lư biệt viện cũng cả kinh.
Ở đây người kinh hãi nhất chính là Ngưu Hữu Đạo, có thể nói sợ đến run rẩy, nếu như chuyện này truyền đi sẽ chết người a!
Hắn không dám chuyển động, có ý tứ gì? Là gọi ta sao?
Nghĩ lại phát hiện này là ý nghĩ ngu ngốc, trong mọi người, có thể để Thương Thục Thanh gọi Đạo gia còn có người khác sao? Cái tình huống gì? Lẽ nào Thương Triêu Tông không bảo thủ bí mật?
Quản Phương Nghi khẩn trương, nàng cũng hoài nghi là Thương Triêu Tông không bảo thủ bí mật.
Một tiếng "Đạo gia" cơ hồ làm toàn trường bất động, cơ hồ yên lặng như tờ, chỉ có Phó Quân Lan cái gì cũng không biết, cũng đi theo hành lễ.
“Tiểu sinh bái kiến Đạo gia!
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi xoay người.
Thấy không hồi phục, Thương Thục Thanh còn thật cao hứng nói:
“Trước không biết, nguyên lai Đạo gia từ Thánh cảnh trở về, ta...
Tiếng nói im bặt, sửng sốt!
Trên mặt vui sướng trong nháy mắt ngưng trệ.
Bởi vì nhìn thấy dung mạo kia, căn bản không phải của Ngưu Hữu Đạo.
Tuy Ngưu Hữu Đạo ngụy trang khó giấu pháp nhãn tra kỹ, nhưng cũng không đến nỗi thô ráp, phàm thai mắt thường là không cách nào tra rõ.
Nghe được câu "trước không biết, nguyên lai Đạo gia từ Thánh cảnh trở về", lại thấy phản ứng của Thương Thục Thanh, Ngưu Hữu Đạo có xung động che mặt khóc, nguyên lai là hiểu lầm, suýt chút nữa dọa chết bảo bảo, tâm tình rốt cuộc bình tĩnh.
May là hắn cũng coi như từ trong sóng to gió lớn đi qua, nhịn được, bình tĩnh hỏi:
“Cô nương gọi ta? Ngươi là ai?
Thanh âm tự nhiên là đã cải biến.
Vừa nghe lời này, Phó Quân Lan bối rối, phát hiện đi tới chỗ ở của cao nhân, đầu óc mình có chút theo không kịp, lẽ nào là nhận sai?
Trên mặt Thương Thục Thanh lóe qua thần sắc lúng túng, cũng không nhịn được hỏi.
“Tiên sinh là?
Ánh mắt của Vân Cơ nhận ra động tác ám hiệu của Ngưu Hữu Đạo, lập tức tiến lên nói xen vào:
“Hắn là người của Độ Vân sơn ta, tên Vương Khiếu. Quận chúa, chẳng lẽ ngươi biết hắn sao?
“Vương Khiếu...
Thương Thục Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ngưu Hữu Đạo, chần chừ lắc đầu.
Vân Cơ lại nói với Ngưu Hữu Đạo:
“Vương Khiếu, vị này là muội muội của Dung thân vương, quận chúa Đại Yên quốc Thương Thục Thanh.
Ngưu Hữu Đạo lập tức cung kính hành lễ:
“Vương Khiếu gặp qua quận chúa.
Thương Thục Thanh cúi người đáp lễ.
“Là Thanh nhi vô lễ, mong tiên sinh thứ tội.
“Quận chúa cũng coi như là người của Mao Lư sơn trang, không cần khách sáo.
Quản Phương Nghi phản ứng lại, nhanh chân đi qua trêu ghẹo, tiểu tâm can sợ đến nhảy thịch thịch rốt cục cũng hạ xuống, cười đến xán lạn, phất tay dời đi mọi người chú ý, cũng hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
“Quận chúa, nơi này không phải địa phương nói chuyện, còn có vị tiểu huynh đệ này, đi, đồng thời tới chính sảnh dùng trà, có lời gì ngồi xuống từ từ nói.
Đồng thời nhiệt tình mời Phó Quân Lan, làm Phó Quân Lan liên tục khách khí.
Nguyên lai là nhận lầm người, các hộ vệ lộ đầu ra nghi ngờ cũng lui mất.
Viên Cương chậm rãi thở ra một hơi, coi như là hắn, vừa nãy cũng bị dọa đến run chân, cái gì gọi là nói lời kinh người, lần này hắn xem như lĩnh hội được rồi.
Phượng Nhược Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng Ngưu Hữu Đạo khởi tử hoàn sinh.
Tình hình này cũng làm nàng mơ hồ cảm thấy lo lắng, nàng là người biết Ngưu Hữu Đạo đã chết, nam tử này điểm nào giống Ngưu Hữu Đạo chứ?
Nàng cũng đã gặp Ngưu Hữu Đạo, ở đây sợ là không ai nhận thức Ngưu Hữu Đạo càng sớm hơn nàng, thời điểm Ngưu Hữu Đạo còn là thiếu niên, hai người liền gặp qua, hai người cũng coi như bạn cũ, so sánh với người trước mắt, không có một điểm giống nhau, nhưng Thanh nhi mạo muội chạy tới gọi Đạo gia, này là cử chỉ điên rồ sao?
Lúc trước thời điểm Thương Thục Thanh đâm thủng tâm tư của mình đối với Ngưu Hữu Đạo, nàng cũng biết đến.
Vừa thấy được người Mao Lư sơn trang vậy mà là loại phản ứng này, thấy người liền gọi "Đạo gia", thật để nàng rất lo lắng, nàng thật rất đau lòng tiểu cô tử này, một nữ nhân thật tốt, lại bị mong muốn đơn phương dằn vặt sắp điên rồi.
Đau lòng quy đau lòng, lễ nghi của vương phủ không thể sai sót, Phượng Nhược Nam hô.
“Thanh nhi, không được vô lễ!
Thương Thục Thanh quay đầu lại nhìn nàng một cái, đến bắt chuyện, lại lần nữa nhìn Ngưu Hữu Đạo hạ thấp người, biểu thị áy náy.
Ngưu Hữu Đạo một bộ không dám, chắp tay đáp lễ, nhưng chú ý đến ánh mắt của Thương Thục Thanh y nguyên không chịu buông tha hắn, rõ ràng là theo dõi hai mắt của hắn.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo hơi hồi hộp một chút, dịch dung dễ dàng, nhưng ánh mắt khó có thể hoàn toàn cải biến, theo bản năng để ánh mắt rã rời một chút.
Sau đó lại chú ý thấy, mũi của Thương Thục Thanh có dấu hiệu nhíu nhíu, dường như ra sức ngửi mùi gì đó.
Ngưu Hữu Đạo phản ứng cũng nhanh, trong lòng thầm kêu không ổn, sợ đến cơ hồ nín thở, biết rõ mùi thân thể không phải ngừng thở hữu dụng, nhưng lại theo bản năng nín thở, con mẹ nó, ngươi là chó sao, lại biết dùng mũi phân biệt người.
Trước hắn sợ nhìn thấy Thương Thục Thanh, cho nên mới vội vàng trốn ra ngoài, ai nghĩ còn chọc ra sự cố.
Tẩu tử ở bên kia triệu hoán, Thương Thục Thanh không dám lưu lại quá nhiều, xoay người rời đi.
Phó Quân Lan cũng nhìn ra, là nhận lầm người, tranh thủ đi theo, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng vừa đến liền nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết kia.
“Như vậy còn có thể nhận ra? Ngươi không phải nói người quen thuộc cũng không nhận ra được sao?
Ngưu Hữu Đạo nói thầm.
Quản Phương Nghi thì thầm.
“Tính sai. Nha đầu kia chải đầu cho ngươi mười mấy năm, quen thuộc bóng lưng của ngươi sợ là không ai bằng.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Kiếm cho ta mấy bộ xiêm y rộng một chút.
Ai biết này lúc Thương Thục Thanh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo khỏi nói chột dạ bao nhiêu, thờ ơ nghiêng đầu nhìn về phía một bên, trong lòng suýt chút nữa gọi Thương Thục Thanh là tổ tông!
Quản Phương Nghi muốn tiếp khách cũng tranh thủ cười xán lạn, líu ra líu ríu bắt chuyện mọi người, đi tới bên người Thương Thục Thanh thuận tiện kéo tay nàng, dường như hiện tại mới phát hiện, kinh ngạc không thôi nói:
“Xiêm y của quận chúa thật đẹp, chà chà, tư thái này thật tốt, làm cho bọn ta tự ti mặc cảm a!
Xác thực là kinh ngạc, bởi vì thời điểm ở Mao Lư sơn trang chưa bao giờ nhìn thấy Thương Thục Thanh mặc trang phục như vậy.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại liếc mắt nhìn, hắn cũng chú ý đến, trước đây cũng chưa thấy qua Thương Thục Thanh mặc như vậy.
Đương nhiên, ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo càng nhiều là quan tâm Phó Quân Lan, tình huống có quan hệtới Phó Quân Lan hắn đã tỉ mỉ nắm giữ, người hẳn không có vấn đề gì, nhưng bản tôn là lần thứ nhất nhìn thấy.
Hắn nhìn người có ánh mắt rất độc đáo, phát hiện tướng mạo của Phó Quân Lan không tệ, từ ngôn hành cử chỉ có thể nhìn ra, là người khá quy củ, Thương Thục Thanh gả cho hắn hẳn sẽ không quá ủy khuất.