“Nhưng trong một thời gian ngắn hạ thủ được với nhiều người như vậy, còn có thể không để lộ bất kỳ manh mối nào, ngay cả một người còn sống chạy thoát tới báo tin cũng không có, người đứng sau việc này có thế lực không nhỏ, không phải bình thường đâu!
Hoắc Không có cảm giác lạ, than thở.
Nhạc Quang Minh nhắc nhở:
“Tiên sinh, đây chính là mười hai trái Vô Lượng quả đó! Nếu thật sự xuất hiện mười hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không có ai còn sống quay lại báo tin cũng không có gì lạ.
Mười hai trái Vô Lượng quả! Hoắc Không nghe mà trong lòng ngứa ngáy, đáng tiếc mình không thể được chia một quả. Cũng không biết là ai có thể thần thông quảng đại đến thế, vậy mà có thể trộm đồ từ trong Vô Lượng viên được trông coi nghiêm mật như vậy, nhiều lần nghĩ tới vẫn cảm thấy khó có thể tin được!
...
Kinh thành Yến quốc, phân đà của ngân hàng tư nhân Thiên Hạ, ngồi trước án nhìn sổ sách, tam đương gia Nam Hải, Hồng Cái Thiên người mặc phục sức của Phiêu Miểu Các đang nhìn sổ sách, hơi rung đùi đắc ý.
Sổ sách gã không nhìn nổi một chữ, kiểm toán cũng không phải lĩnh vực am hiểu của gã.
Chẳng những không xem nổi sổ sách còn thỉnh thoảng cảm thán một tiếng. Năm đó rút thăm ở Thánh Cảnh lấy người ngẫu nhiên tới ngân hàng tư nhân Thiên Hạ, còn tưởng rằng có thể may mắn, thế cục hôm nay xem ra là ngược lại, trở thành chuyện xui xẻo của gã rồi.
Trong ngân hàng tư nhân có thể có chuyện gì, không ngoài mấy vấn đề tiền tài cùng với chỉ thị từ cấp trên, thứ này nhìn thế nào cũng rất khó xảy ra vấn đề.
Ở chỗ này làm việc phải đối mặt với sổ sách sắp làm gã buồn chán tới chết rồi. Bây giờ cảm thấy kém xa sự vui vẻ khi đánh đánh giết giết, kiểm tra ở bên ngoài.
Hiện tại là thời kỳ đao kề trên cổ, lời đồn xuất hiện bốn phía, trước tiên mặc kệ lời đồn là thật hay giả, bên Thánh Cảnh tạo áp lực là thật, Nam Hải Pháp Vương cũng chính là lão đại của gã hiện tại cũng đang vội vã liều mạng tạo áp lực với gã.
Gã biết suy nghĩ của lão đại, sợ đốc tra không khám phá ra cái gì đó để báo cáo. Làm chuyện này làm xong thì không sao, không làm tốt chính là chuyện mất đầu, chuyện tránh còn không kịp, có ai muốn làm chứ?
Tình huống hiện tại là, thời hạn nửa năm, nếu không tạo ra thành tích, Thánh Cảnh sẽ giết gã, muốn có thành tích thì phải tiếp tục làm tiếp, bằng không lão đại cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
“Haiz, tên khốn nào làm ra loại chuyện hư hỏng này, quả thực là khổ tám đời ta mà.
Hồng Cái Thiên chợt che mặt thở dài một tiếng.
Ngoài cửa, thủ hạ tâm phúc Tô Công Gia lấm la lấm lét đi vào, lén lút đưa một tờ giấy cho gã:
“Tam đại vương, tình báo mới nhận được.
Hồng Cái Thiên cầm, vừa xem liền vui vẻ:
“Ồ, ngay cả tin tức trộm vợ của bạn cũng đưa cho ông đây, muốn làm gì đây hả?
Tô Công Gia dựng thẳng ba ngón tay lên:
“Tam đại vương, đây đã là tin tình báo nặc danh thứ ba hiếm lắm mới nhận được rồi, có cần đi tra không ạ?
Hồng Cái Thiên nhíu mày:
“Manh mối không rõ nguồn gốc này, làm sao tra? Đừng có nhảy xuống hố mà người ta đào sẵn.
Tô Công Gia tiến lên bên cạnh gã:
“Đã có manh mối, tra một chút thì có ngại gì? Nói không chừng là thật thì sao? Dù sao cũng hơn việc chúng ta cứ mãi không có đầu mối mà! Nếu có sai lầm, cùng lắm thì thành thật báo cáo rằng tình báo không rõ do ai đưa tới là được. Tam đại vương, nửa năm, chỉ cho chúng ta kỳ hạn nửa năm thôi, nếu nửa năm không thể đưa ra được thứ gì, có thể chúng ta cũng phải rơi đầu đó.
Ánh mắt của Hồng Cái Thiên lóe lên không yên, dường như đã động lòng, nghĩ đi nghĩ lại mới vỗ án cái ầm, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
“Được! Tra!
...
Mật thất biệt viện Mao Lư, Vân Cơ đi vào ném mấy tờ giấy lên bàn.
Ngưu Hữu Đạo đang tựa lưng ở ghế dựa thò người ra, tự tay mở tờ giấy ra xem, sau khi xem xong thì cười ha ha, lắc đầu, dáng vẻ vô cùng cảm khái cười nói:
“Lại nữa rồi, thu hoạch không nhỏ đây.
Trước đó hắn để cho người ta hạ thủ với người của Phiêu Miểu Các khắp nơi là muốn tìm ra chút tin tức để có thể lợi dụng yểm hộ, không ngờ rằng một nước cờ đi bừa như này lại thu được hiệu quả không tưởng.
Thật sự là ngoài ý muốn, vô tình đã nắm được vài con bài tốt trong tay.
Tin tức bọn Cung Lâm Sách truyền tới khen hắn, khen hắn cao minh, không phải lời nói êm tai ngoài miệng mà là thật sự phục tùng hắn từ tận đáy lòng, cũng khoe một bộ nghĩ kế bày mưu giống hắn.
Thật ra căn bản không hẳn là như vậy, trước đây không ai làm như thế với Phiêu Miểu Các, trong lòng Ngưu Hữu Đạo hắn cũng không nắm chắc, cũng không ngờ Phiêu Miểu Các bình thường luôn cao cao tại thượng mà giờ tra ra thì cũng không có mấy cái xương là cứng, tra một cái đã đào ra rất nhiều bí mật không tưởng được.
Lúc này mới phát hiện nội bộ Phiêu Miểu Các quả nhiên là như một cái sàng, còn chưa bắt được bao nhiêu người đã tìm ra được những bí mật này, nếu thật sự triển khai trong phạm vi rộng thì ước đoán nội bộ Phiêu Miểu Các sẽ còn lại rất ít người hoàn toàn “sạch sẽ”.
Thủ hạ của cửu Thánh đã nát thành như vậy, chính xác là làm hắn vui vẻ một trận, cũng khó trách bỗng nhiên cửu Thánh muốn chỉnh đốn.
Hắn đã truyền lời rồi, tiếp tục hạ thủ với người của Phiêu Miểu Các, cố gắng bắt sống thẩm vấn!
Thấy hắn ngồi đó nhìn bí mật của người khác mà vui vẻ không ngừng, Vân Cơ búng ngón tay tách một cái:
“Bên trong đó có tin hỏi ngươi đó, còn có vài nơi nhân viên đốc tra không tìm được chuyện gì, có cần phải thả ra chút manh mối cho các phái không?
Ngưu Hữu Đạo cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục kiểm tra nội trung trong tay, hơi lắc đầu nói:
“Không cần, thả ra chút manh mối thích hợp là được rồi, có người tìm ra thành tích có thể bảo vệ mạng thì sẽ hiểu được tương đối, có lẽ người sợ chết mới sốt ruột. Có thể làm cho những người của môn phái đó sốt ruột, người Phiêu Miểu Các liên tiếp bị chết hoặc mất tích, bọn họ lại không ngu, sau đó bọn họ sẽ tự suy nghĩ ra nên làm như thế nào, ngươi không cảm thấy kéo các phái cùng xuống nước đi tìm manh mối bảo toàn tính mạng rất thú vị sao? Chuyện xấu không thể để chúng ta tự tay làm được.
Hoàng cung Tấn quốc, ven hồ, hai bố con rể đang bước chậm quanh hồ.
Thiệu Bình Ba không biết Thái Thúc Hùng muốn làm gì, lúc theo thường lệ tới bái kiến thì Thái Thúc Hùng đột nhiên bỏ giấy tờ trên tay xuống nói muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Đi dạo? Thiệu Bình Ba vừa nghe là biết vị này nhất định là có lời gì đó muốn nói với mình, thuận theo mà đi.
“Gần đây giới tu hành đã xảy ra một việc, chắc là ngươi cũng nghe nói rồi nhỉ?
Trong khi bước chậm nói chuyện, rốt cục Thái Thúc Hùng đã nói tới chủ đề chính.
Thiệu Bình Ba hỏi ngược lại:
“Không biết ý của Bệ hạ chỉ là chuyện gì?
Vẫn gọi là “Bệ hạ” chứ không gọi là “Phụ hoàng”, bởi vì phía sau hắn là danh phận trượng phu của công chúa, phía trước là thân phận quan to triều đình.
Thái Thúc Hùng liếc mắt nhìn hắn:
“Còn cần Cô vương nhắc nhở sao? Nghe nói ngươi cũng có tiếp xúc với một vài môn phái tu hành, không phải ngay cả đại sự gần đây xảy ra trong giới tu hành cũng không biết đấy chứ?
Thiệu Bình Ba bừng tỉnh:
“Ý của Bệ hạ là chuyện của Phiêu Miểu Các sao?
Thái Thúc Hùng than thở:
“Đúng vậy! Chuyện của Phiêu Miểu Các liên quan đến khắp thiên hạ, bây giờ đã gặp phải biến đổi lớn, cũng không biết có thể sinh ra ảnh hưởng gì tới tình hình chiến sự hay không. Trước đây cuộc đại chiến giữa Tống, Hàn, Yến bị đi vào vết xe đổ. Rất nhiều chuyện Cô vương cũng như lọt vào sương mù, vạn phần lo lắng, ngươi có kiến giải* gì không?
*Kiến giải: Nhận xét, đánh giá, quan điểm
Hóa ra là gọi con rể ra hỏi nguyên nhân một chút, đối với năng lực của người con rể này, ông ta không hề nghi ngờ, đã nhiều lần xác nhận.