“Hầu Tử là người yêu hận rõ ràng, không chịu quay đầu, mặc dù hắn có thể chịu được một số chuyện, nhưng nhiều khi hắn không thể nhịn được những chuyện kia, ngươi cũng biết tính cách của hắn rồi. Cũng là do hắn tốt bụng, thấy ngươi chịu nhục như vậy thì không nhịn nổi.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Cho dù là vậy, chuyện cũng đã qua, chuyện nhỏ, chỉ là một tên Sở An Lâu này không đáng để đi một chuyến, chuyện thế này không cần làm phức tạp.
Vân Cơ nói.
“Ta đã phái Vu Chiếu Hành dẫn người đi làm.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, sau đó nói.
“Các ngươi đang tiền trảm hậu tấu với ta phải không? Ngươi đã xếp người đi làm, còn nói với ta làm gì?
Vân Cơ nói.
“Ta không đồng ý không được, ngươi cũng biết tính Hầu Tử rối đấy, nếu ta không đồng ý, chắc chắn hắn sẽ tự mình tìm cơ hội đi một mình, hắn sẽ không tha cho Sở An Lâu. Bây giờ mới nói cho ngươi một tiếng, cũng sợ có chuyện gì đó, để cho ngươi biết trước được, nếu thật sự không thích hợp… Ở đây cũng có thể liên lạc được với Vu Chiếu Hành, ta có thể gọi người quay về, còn kịp.
Nhớ đến tính cách của Hầu Tử, Ngưu Hữu Đạo đau răng, vì chút chuyện này mà phí lời thì không đáng, hắn xua tay.
“Ngươi để hắn tự làm theo ý mình là được.
Vân Cơ cười một tiếng, quay người đi.
Nàng vừa đi không lâu, Lữ Vô Song với sắc mặt ngưng trọng bước nhanh vào, cầm một lá thư trong tay, nói.
“Vương Tôn gửi thư đến, hình như có chuyện xảy ra.
Bây giờ nàng và Viên Cương cùng nhau phụ trách một bộ phận tình báo, có việc lớn thì nhờ Ngưu Hữu Đạo tham mưu hoặc cung cấp ý kiến cho Ngưu Hữu Đạo tham khảo.
Không tập trung được, Ngưu Hữu Đạo mở mắt, thu công đứng dậy, muốn lấy thư ra xem, hắn nhìn xong thì nhíu mày, cả người cũng cứng lại.
Giọng điệu của Lữ Vô Song trầm trọng.
“Bên phía Vương Tôn phát hiện La Thu dẫn theo La Phương Phỉ và Toa Như Lai trở về Thánh Cảnh, thám tử cũng nhìn thấy một nhóm người đi về phía Đại La Thánh Địa, nhưng căn cứ tin tức mà Vương Tôn lấy được ở bên Đại La Thánh Địa, đám người La Thu không hề quay về Đại La Thánh Địa, Vương Tôn lo lắng trong đó có vấn đề, nên nhanh chóng báo tin cho chúng ta.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo ngưng trọng, giọng nói buồn bực.
“Không phải ngươi nói Ô Thường sẽ không dễ dàng giao người cho La Thu sao?
Lữ Vô Song nói.
“Đây chính là vấn đề, Ô Thường đồng ý giao người cho hắn, chắc chắn là có nguyên nhân.
Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt, bây giờ trách móc Lữ Vô Song nói không đúng cũng chẳng có ý nghĩa gì, trầm giọng nói.
“Rõ ràng là đi về Đại La Thánh Địa, vậy mà không có ai trong La Thu, La Phương Phỉ, Toa Như Lai trở về. La Thu có thể cướp người về, thì chắc chắn phải cho những người khác một lời giải thích, bọn họ đi Hoang Trạch Tử Địa!
Lữ Vô Song nói.
“Cửa ra vào Thánh Cảnh là vị trí then chốt, không có nhà ai có thể khống chế được, thế lực khắp nơi hỗn loạn, không có ai là sạch mãi, có lẽ trong lòng La Thu biết rõ. Lão hồ ly kia chơi trò, sẽ làm cho nhiều người không đề phòng kịp, đợi đến lúc có người phát hiện không đúng, muốn phản ứng lại cũng không kịp nữa, nhìn tính tình của hắn, xem ra lần này đã hạ quyết tâm.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hiện lên ý lạnh, nói.
“Một mình La Phương Phỉ là đủ rồi, đưa Toa Như Lai theo làm gì? Toa Như Lai gặp nguy hiểm!
Lữ Vô Song hơi gật đầu, nói.
“Toa Như Lai nguy hiểm!
“Không kịp rồi!
Ngưu Hữu Đạo nói từng chữ từ kẽ răng, bịch! Hắn đập một quyền lên bàn.
“Ta đã hại hắn! La Thu, ngươi điên rồi!
Hắn đã kêu Ngân Cơ trốn đi, nếu không gặp được Ngân Cơ, xem ra, Toa Như Lai đã không còn cơ hội sống sót nào nữa.
Lữ Vô Song hiểu ý của hắn, bây giờ liên lạc với Ô Thường cũng không kịp, nàng thở dài.
“Không trách được người, nhiều chuyện khó đoán trước được, nếu như thật sự trách, ta cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Ngươi đã nói, sớm hay muộn cũng phải đối đầu với Tứ Thánh, ngươi không thể cam đoan rằng mọi người có thể sống sót đến cuối cùng được, có nhiều việc cần phải đối mặt.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nhắm hai mắt lại, trầm trầm nói.
“Báo cho Gia Cát Trì, trong ba ngày liên tiếp mà không nhận được tin tức của ta, vậy thì không cần chờ, lập tức dẫn theo Toa Huyễn Lệ chạy trốn, cần phải cam đoan Toa Huyễn Lệ an toàn, không tiếc bất cứ điều gì!
Lữ Vô Song do dự nói.
“Nếu có tin tức của Hoang Trạch Tử Địa truyền đến tai Vương Tôn, hắn phải lập tức rời Thánh Cảnh gửi tin cho chúng ta, tiếp tục gửi thư cho Gia Cát Trì, nếu ba ngày thì có gấp gáp quá không? Lỡ may Toa Như Lai không có việc gì, ngươi lại cứu người đi, chẳng phải sẽ làm cho La Thu nghi ngờ sao? Cho dù Toa Như Lai xảy ra chuyện, La Thu cũng không phải vội vàng ra tay với Toa Huyễn Lệ đâu, hắn cũng không tự mình chạy đến Trích Tinh Thành ra tay, ta có thể bảo đảm điều này.
Ngưu Hữu Đạo thở dài.
“Nhiều nhất là ba ngày, nếu như nhận được tin Toa Như Lai không sao, Ta sẽ để cho Vân Cơ đi một chuyến trước khi hết thời gian. Không thể làm cho Toa Huyễn Lệ mạo hiểm được, nếu nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta không có cách nào ăn nói với Toa Như Lai được!
“Ừ!
Lữ Vô Song gật đầu, đã hiểu, xoay người đi làm.
Đi vào mật thất nơi sàng lọc tin tức, chỉ thấy trong lỗ trên tường có một mật thư trượt ra, thuận đường lăn lên bàn.
Viên Cương đang ngồi sau án phiên dịch mật thư đưa đến, Lữ Vô Song đi đến trước mặt hắn nói một câu.
“Tâm tình của Đạo gia không tốt.
Viên Cương ngẩng đầu, hỏi.
“Sao vậy?
Lữ Vô Song đi đến phía sau hắn, thuận thế nằm sấp lên vai sau lưng Viên Cương, hắn muốn hất nàng ra, nhưng nhớ đến lời Lữ Vô Song nói, tạm thời nhịn xuống.
Lữ Vô Song cũng nhân cơ hội sáp gần người hắn, nằm sấp xuống nói bên tai Viên Cương chuyện lúc nãy.
Từ trước đến nay nàng vẫn như vậy, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Viên Cương một cách vô thức, chiêu này có hiệu quả không tệ, phản ứng bây giờ của Viên Cương không mãnh liệt như trước nữa, hình như đã quen thuộc sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người.
...
Trong lầu các Khí Vân Tông, Hắc Thạch nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Ô Thường đang cầm bút vẽ tranh, hắn đứng bên cạnh quan sát, chỉ thấy chân dung người phụ nữ trên tranh đã rõ ràng, đó là Ngân Cơ.
Người được vẽ rất đẹp, sinh động trên giấy.
Nhiều người không biết mà thôi, cứ cho rằng Ô Thường chỉ thích vung chùy mạnh mẽ, nhưng thực tế thì Ô Thường chấp bút vẽ tranh mới là tuyệt vời nhất.
Tất nhiên Hắc Thạch là người được thưởng thức, vỗ tay khen.
“Kỹ thuật vẽ tranh của Thánh Tôn là đệ nhất thiên hạ.
Ô Thường đặt bút xuống, nói.
”Ta không ngờ nàng là yêu, trí nhớ sẽ dần phai nhạt, sợ là sau này không nhớ được gì nữa, nên nhân lúc bây giờ còn nhớ được thì vẽ lên giấy.
Hắc Thạch gật đầu.
“Nói có lý.
Ô Thường nói.
“Nói chuyện của ngươi đi.
Hắc Thạch hơi khom người, nói.
“Bên phía Băng Tuyết Các, người phụ trách liên lạc với Xuyên Dĩnh là Nhất Phẩm Đường, nhưng lại bị âm thầm khống chế, người Băng Tuyết Các chạy đi, chuyện này mới bị lộ ra. Sau khi vợ chồng Xuyên Dĩnh bị bắt vào Băng Tuyết Thánh Địa, không lâu sau khi lão yêu bà xảy ra chuyện, Băng Tuyết Thánh Địa bị phá hủy, vợ chồng Xuyên Dĩnh mất tích. Cắn cứ vào lời của mật thám trong Băng Tuyết Thánh Địa, hình như lúc Băng Tuyết Thánh Địa bị phá hủy, người đến đã gặp mặt nói chuyện với vợ chồng Xuyên Dĩnh.
Ô Thường quay bút trong tay một vòng.
“Xuyên Dĩnh, Chu Nhan Đan, Ma Điển, hừ, xem ra lão yêu bà đúng là đã trúng kế, ta cũng bị lợi dụng.
Hắc Thạch nói.
“Tin tức mà Thánh Tôn muốn điều tra cũng có manh mối rồi, người tu luyện công pháp Hỏa Tính có liên quan đến Mao Lư Sơn Trang, chỉ có đệ tử Thiên Hỏa Giáo kia, tên là Côn Lâm Thụ, lúc trước khi Ngưu Hữu Đạo thu phục hắn đã tạo ra một trận động tĩnh, ta nhớ có bẩm báo với Thánh Tôn rồi.
Ô Thường nói.
“Chính là kẻ đã luyện thành tuyệt học Thiên Hỏa giáo kia?
“Vâng!
Hắc Thạch gật đầu, lại ý vị thâm trường nói.
“Côn Lâm Thụ này vừa vặn đi vào Thánh Cảnh, lại mất tích đúng lúc Ngưu Hữu Đạo gặp chuyện, nơi mất tích là ngay Hoang Trạch Tử Địa.