“Ý của ông là, ta rời khách sạn, nàng ta mới ra ta có phải không?”
"Không không không."
Ngô Không liên tục xua tay phủ nhận, phát hiện vị này thật phiền nhiễu.
“Ý của ta là, nếu chưởng quỹ Cao thật sự có ý đồ, nàng ta cũng không cần phải chạy tới tìm huynh đệ.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Vậy phiền ông giải thích một chút, vì sao nàng ta nói sao cũng không chịu chứng minh?”
Ngô Không muốn nói, nhưng vừa nghĩ xong lại thấ mình không cần lắm mồm, than thở:
“Ngưu huynh đệ, chuyện này huynh đệ hỏi ta, ta cũng không rõ, bảo ta phải trả lời thế nào?”
Cao Mộc Lan:
“Ngưu huynh đệ, ta nói rồi, đợi ta báo về sư môn, sau khi chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng liếc nàng ta:
“Nếu ngươi không sợ chết thì thử rời khỏi khách sạn xem, xem xem khách sạn này có mặc kệ kẻ muốn giết ta rời đi hay không!”
Cao Mộc Lan nổi giận:
“Muốn tăng tội cho, lo gì vô kế (*). Ngưu Hữu Đạo, ta có lòng tốt cảnh tỉnh để ngươi cẩn thận, ngươi lại vô lễ như thế. Đừng khinh người quá đáng!”
(*Hán Việt: Dục gia chi tội hà hoạn vô từ. – Cổ ngữ.
Dịch nghĩa: “Muốn gia tăng tội cho, lo gì không có tiếng nói”, nghĩa là muốn đổ tội cho người khác rất dễ)
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói:
“Có phải đổ thêm tội cho ngươi hay không, trong lòng ngươi tự rõ ràng hơn ai khác. Để lại bút tích hay là ta dẫn ngươi đi Băng Tuyết các cầu lấy Xích Dương chu quả, tự ngươi chọn. Đương nhiên, ngươi cũng có thể thử giết đường máu ra khỏi khách sạn Thải Hồng!”
Hắn đưa tay lấy bút lông trên bàn, đưa về phía Cao Mộc Lan.
Hắc Mẫu Đơn thầm sợ hãi, không sợ đắc tội với phủ Vạn Động Thiên sao?
Ngô Không bình chân như vại. Tình hình chưa rõ ràng, tạm tời coi như không thấy gì hết.Thân là đại biểu của Thiên Ngọc môn, đặt lợi ích của Thiên Ngọc môn lên đầu, ông ta thấy không cần chọc thêm phiền toái cho Thiên Ngọc môn.
Ngực Cao Mộc Lan chập chùng. Nàng ta thật hận không thể xông lên bắt lấy đối phương, nhưng nàng ta không dám. Nếu nàng ta thật sự làm như vậy, đừng nói nàng ta có thể sống mà rời khỏi Băng Tuyết các hay không, mà còn mang tới tai họa ngập đầu cho phủ Vạn Động Tiên. Đừng thấy phủ Vạn Động Thiên uy chấn một phương tại nước Triệu, Băng Tuyết các muốn diệt phủ Vạn Động Thiên chỉ là chuyện một câu nói!
Nhưng Ngưu Hữu Đạo không cho nàng ta dư thừa lựa chọn, chỉ ba cái, nhất định phải chọn một!
Đi thẳng ra ngoài thì nàng ta không dám. Để lại bút tích là cái chuyện ngu xuẩn, nàng ta cũng không làm. Ngẫm nghĩ mãi, cảm giác mình đi cùng hắn cầu một chuyến cũng không có gì, quá lắm thì mở miệng cầu một hồi. Nếu Băng Tuyết các không đồng ý, nàng ta cũng không thể miễn cưỡng.
“Được! Xin thuốc cho thứ sử Tiêu là chuyện đương nhiên. Ta đi một chuyến cùng ngươi. Ngươi có thể tới cửa hàng tìm ta bất kỳ lúc nào. Cáo từ!”
“Để sau hẵng đi cũng không muộn!”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng nói, sau đó tới trước giá để bảo kiếm, nhấc kiếm lên.
Cao Mộc Lan chắp tay, đang muốn rời đi chợt cứng đờ người, cả giận nói:
“Ít nhất ta cũng phải quay về bàn giao một tiếng chứ?”
Bảo kiếm choeng một tiếng được rút ra một đoạn, ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu vào mặt Ngưu Hữu Đạo:
“Ở lại đây cũng vậy. Ta sẽ sắp xếp cho người ở cửa hàng ngươi tới đây. Có chuyện gì, ngươi dặn người khác đi làm là được rồi.”
“Ngươi…” Cao Mộc Lan nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Không chắp tay:
“Ngưu huynh đệ, lời đã chuyển, bên cửa hàng của ta còn chút chuyện, xin cáo từ trước.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đừng vội, cùng ở lại đi, có người làm bạn cũng đỡ cho chưởng quỹ Cao cô quạnh.”
Ngô Không sầm mặt:
“Ngưu huynh đệ có ý gì, muốn giam lỏng ta sao?"
Xoạch! Bảo kiếm vào vỏ, Ngưu Hữu Đạo vung tay ném đi. Viên Cương đang khoanh tay trước ngực nhận kiếm. Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói:
“Chưởng quỹ Ngô cả nghĩ quá rồi. Ta và Thiên Ngọc môn cũng coi như người quen cũ. Bảo ông ở lại cũng chỉ muốn ông làm người làm chứng giữa ta và chưởng quỹ Cao cũng không được sao? Chẳng lẽ trong lòng có quỷ, cũng muốn hại ta?"
Ngô Không trầm giọng:
“Ngưu huynh đệ, không thể nói lung tung, gặp ai cũng bắt bớ là không được! Huynh đệ muốn ta làm chứng, ta đồng ý là được. Ta ở cửa hàng cũng không chạy đi đâu, có việc có thể tìm ta bất kể lúc nào.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Thông báo cho người ở cửa hàng Thiên Ngọc môn tới gặp ông, có chuyện gì thì bảo người đi làm. Hắc Mẫu Đơn, chọn một gian phòng trống mời hai vị đi nghỉ ngơi đi!”
Hung hăng! Quyết không dung tình chút nào.
Hắc Mẫu Đơn hãi hùng. Nàng biết hắn chỉ đang cáo mượn oai hùm, chỉ là liệu có chơi được hay không? Đắc tội với phủ Vạn Động Thiên, lại thêm Thiên Ngọc môn, muốn làm gì đây?
“Hai vị, mời đi theo ta.” Nàng tới trước mặt Ngô Không và Cao Mộc Lan, đưa tay mời.
Hai vị chưởng quỹ giận nhưng không dám xằng bậy, tình thế bức bách, không thể không cúi đầu. Ngô Không phất tay áo, hừ lạnh. Cao Mộc Lan nghiêm mặt đi theo.
Liếc mắt nhìn, Ngưu Hữu Đạo lại thả thêm một câu:
“Ngô chưởng quỹ, nếu thả cho chưởng quỹ Cao chạy mất thì đừng trách ta trở mặt!"
Hai người kia hơi dừng bước, lại không để ý tới, đi thẳng.
Viên Cương đi tới trước giá, đặt thanh kiếm lại, xong tới cạnh Ngưu Hữu Đạo đang chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo như tự nhủ:
“Chuyện bị chọc thủng, Xích Dương chu quả lai lịch bất chính, có hay không cũng chẳng có gì khác nhau, mang về Hải Như Nguyệt cũng không dám dùng."
Viên Cương:
“Làm sao lại thành ra như vậy?”
Trong ấn tượng của gã, đạo gia không ra tay thì thôi, vừa ra tay hầu như sẽ không thất bại.
Ngưu Hữu Đạo:
"Đụng phải cao thủ. Tên Thiệu Bình Ba kia ra ta rồi, còn nhanh chóng khóa chặt ta như vậy. Kẻ này còn khó chơi hơn ta tưởng. Ta càng không ngờ là y làm sao lại biết được việc ta tới Băng Tuyết các cầu Xích Dương chu quả. Kẻ này thực nguy hiểm!”
Viên Cương:
“Ta đi châu Bắc một chuyến, tìm cơ hội diệt y!”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
"Quá mạo hiểm, bên cạnh y rất nhiều cao thủ, khó có cơ hội xuống tay.”
Viên Cương:
“Ngài muốn làm sao?"
"Ngươi đi hỏi thăm chỗ dựa sau lưng Thiệu gia là ai, báo tên ta mời chưởng quỹ hoặc quản sự của cửa hàng bên đối phương tới đây. Thêm nữa, cả Lưu Tiên tông, Thanh Tu sơn, Phù Vân tông, mời cả tới cho ta…” Ngưu Hữu Đạo dặn dò.
Hai người thương nghị xong, Viên Cương cấp tốc rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Viên Cương đụng vào Hắc Mẫu Đơn. Hắc Mẫu Đơn cản hắn ta lại, thấp giọng hỏi:
“Đạo gia làm vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đối vơi nàng ta, thế lực của phủ Vạn Động Thiên và Thiên Ngọc môn quá lớn.
“Đạo gia sẽ có chừng mực!”
Viên Cương không phí lời với nàng ta, ném lại một cầu liền đi. Hắn ta gõ cửa tìm Ngụy Đa đi cùng.
Nhìn theo hai người đi mất, Hắc Mẫu Đơn thầm chửi bới một phen…
Sảnh khách sạn, Viên Cương tìm hỏa kế hỏi thăm, sau đó cấp tốc gọi Đoạn Hổ, Ngô Tam Lưỡng và Lôi Tông Khang, ra khỏi khách sạn đi thẳng đến cửa hàng của Đại Thiện sơn.
"Khách quan, muốn mua hay bán?”
Mấy người vừa vào cửa hàng của Đại Thiện sơn, có hỏa kế tới hỏi thăm. Chỉ là, ngữ khí của hỏa kế dần thay đổi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về đám Đoạn Hổ phía sau Viên Cương.
Viên Cương vươn tay đẩy hỏa ké ra, mắt dán vào người phía sau quầy, vừa đi vừa hỏi:
“Chưởng quỹ có ở đây hay không?”
Mấy người theo sau Đoạn Hổ nhìn thấy hành động của Viên Cương đều lo lắng. Môn phái có thể chống đỡ cả một châu nào có phải trò đùa. Vị này vẫn không hề khách khí chút nào.
Hỏa kế muốn nói lại thôi, càng không phản ứng gì.
Người đứng sau quầy chính là chưởng quỹ Mai Thạch Khai.
Mai Thạch Khai quét mắt sang, cũng chú ý thấy đám Đoạn Hổ, từ tốn nói:
“Ta chính là chưởng quỹ, chư vị có việc?"
Viên Cương:
"Đạo gia cho mời."
Mai Thạch Khai đại khái biết người được gọi là đạo gia là ai. Tuy Thiệu Bình Ba không cho người của Đại Thiện sơn ra tay, nhưng bên Đại Tiện sơn cũng không thể không chú ý tình báo bên này.
“Không biết vị nào là đạo gia?” Mai Thạch Khai biết mà còn hỏi.
"Ngưu Hữu Đạo!"
Rời khỏi cửa hàng của Đại Thiện sơn, bên cạnh Viên Cương thiếu đi một người, để lại Lôi Tông Khang dẫn đường cho Mai Thạch Khai.
Đám người lại tiếp tục đi tới cửa hàng Lưu Tiên tông.
Vào cửa hàng, đệ tử của Lưu Tiên tông lên tiếp đón, cười nói:
“Khách quan…”