Có điều nàng lại nghe Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Con người Thiệu Bình Ba, lần đầu tiếp xúc với hắn ta đã hiểu rõ hắn là ai, tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn, mặc kệ cỗ thế lực kia lớn chừng nào, thần bí chừng nào, Thiệu Bình Ba chắc chắn sẽ không để mặc cho người ta tùy ý bài bố, sớm muộn gì hai bên cũng phải phân cao thấp!”
Hắc Mẫu Đơn đột nhiên cười phì một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo sững sờ, không kìm được vui vẻ nói: “Tâm trạng của cô không tệ nhỉ!”
Hắc Mẫu Đơn liếc mắt đưa tình với hắn: “Ta đang rất vui, mật thám bên cạnh Thiệu Bình Ba là ai? Người yên tâm, có đánh chết ta cũng không nói ra đâu!”
Cuối cùng Ngưu Hữu Đạo đã hiểu nàng vui vẻ chuyện gì, đổi đề tài: “Cái này cũng đáng để cô bật cười sao?”
Hắc Mẫu Đơn khinh bỉ một chút, lúc không có người ngoài, nữ nhân này cũng hơi làm càn với Ngưu Hữu Đạo, chẳng hạn chơi vài trò mập mờ, đây chính là ưu thế của nữ nhân, nam nhân mà dùng mị nhãn như vậy với Ngưu Hữu Đạo chắc đã bị đánh chết rồi.
Thấy hắn không nói, Hắc Mẫu Đơn cũng không ép hỏi nữa, biết rõ có một vài việc không tiện nói ra liền buông tiếng thở dài nói: “Ta chỉ cảm khái một chút, người và Thiệu Bình Ba không phải đối thủ một mất một còn sao, ban nãy nghe người nói vậy, ta có một cảm giác.”
Nàng là người tham gia vào việc phát tán bài đồng giao, biết mối thù của Ngưu Hữu Đạo và Thiệu Bình Ba, chuyện Băng Tuyết các không nói tới nàng cũng biết hai bên là tử thù của nhau.
Ngưu Hữu Đạo hồ nghi: “Cảm giác gì?”
Hắc Mẫu Đơn than thở nói: “Tại sao ta cảm thấy hai người các người là đối thủ một mất một còn nhưng đều để mắt đến thế lực thần bí kia, giống như đều không nhuận mắt nó vậy!”
Ngưu Hữu Đạo cũng vui vẻ: “Có sao?”
Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Thiệu Bình Ba ta không biết, dù sao ta cũng chắc chắn là người không vừa mắt với thế lực thần bí kia!”
“Tình hình hiện tại thế nào còn chưa biết, chẳng có gì thuận hay không thuận mắt, đối phương không công khai giúp Thiệu Bình Ba đối phó ta, chắc chắn là có chỗ kiêng kị, khả năng sau này công khai đối phó ta cũng không lớn.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, ánh mắt lại rơi xuống địa đồ: “Thế lực Đại Thiện sơn có thể dễ dàng lấy được chiến mã từ Tề quốc vậy sao? Ta chỉ lo lắng thế lực thần bí kia sẽ giúp Thiệu Bình Ba một tay.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Cái này không phải rất đơn giản sao? Chắc chắn Hàn quốc phải đề phòng ngoại địch thần tốc tiến quân vào bụng mình, vị trí đường thủy quan trọng chắc chắn có sắp đặt cửa ải kiểm tra, chắc chắn có trú quân, muốn ngăn cản Thiệu Bình Ba đắc thủ rất dễ dàng, chỉ cần lộ tin tức cho triều đình Hàn quốc chắc chắn Bắc Châu sẽ khổ không thể tả! Ta cũng không tin thế lực thần bí kia có thể để mặc Bắc Châu như vậy, nếu thật sự có thể nhẫn nại thì cũng chẳng quả chỉ giả vờ thần bí mà thôi.”
Ngưu Hữu Đạo hơi có vẻ trầm mặc, lúc đầu đúng là hắn có ý tưởng này nhưng đã rất nhanh bị chính hắn phủ định, một khi làm như vậy, Trần Quy Thạc rất có thể sẽ bại lộ!
Trong lòng hắn rất rõ, ở mức độ nào đó, hắn và Thiệu Bình Ba là cùng một loại người.
Khi người vừa người đối mặt với vấn đề, khác biệt lớn nhất thực sự là tư duy logic khi đối mặt với vấn đề, có người sẽ suy nghĩ từng điểm từng điểm của vấn đề, có người sẽ dùng phương thức tư duy hình quạt, hắn và Thiệu Bình Ba đều là người có tư duy logic hình mạng nhện, chỉ cần có chút côn trùng chạm vào sẽ lập tức có phản ứng.
Lục Thánh Trung xảy ra chuyện, bên Ngụy Đa lập tức chặt đứt manh mối không để Thiệu Bình Ba cắn được. lần này nếu để chuyện đường thủy bại lộ, e là Thiệu Bình Ba sẽ lập tức có thể khóa chặt mục tiêu phản bội. Dù có nhiều người hơn nữa dính vào, dù có nhiều người có thể tiết lộ bí mật hơn nữa cũng vô dụng, đều không thể che giấu được, Ngưu Hữu Đạo tin Thiệu Bình Ba có năng lực đó.
Muốn cắm người nằm vùng bên cạnh Thiệu Bình Ba rất không dễ, loại người này tính cảnh giác quá cao, năng lực tư duy logic quá mạnh, thậm chí có thể dùng từ kinh khủng để hình dung. Đến giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra làm sao Thiệu Bình Ba có thể nhanh chóng đoán ra hắn muốn đi Băng Tuyết các tìm Xích Dương Chu quả.
Ở khách sạn Thải Hồng bị Sở An Lâu làm nhục có thể là do Thiệu Bình Ba ban tặng!
Hắn trầm mặc hồi lâu, trăm phương ngàn kế trở tay một kích, ai ngờ lại bị Thiệu Bình Ba dùng thủ đoạn không tưởng giết mẫu tử Nguyễn thị tránh thoát một kiếp!
Đối phó loại người này, hắn biết rõ, muốn đưa tồn tại thứ hai như Trần Quy Thạc đến cạnh hắn ta thực sự có khả năng cực kỳ nhỏ.
Ân oán của Trần Quy Thạc và Ngưu Hữu Đạo hắn bắt nguồn từ lúc nào, là bắt đầu từ Thượng Thanh tông, khi đó hắn còn chưa quen Thiệu Bình Ba, sau đó đến Nam Sơn tự, hắn vẫn chưa quen Thiệu Bình Ba, lại đến Kim Châu, hắn vẫn chưa quen Thiệu Bình Ba.
Cho dù Thiệu Bình Ba có là thần tiên cũng không thể ngờ rằng ân oán ở Thượng Thanh tông là bày bố vì hắn ta, cũng không thể cho rằng vụ chặn giết ở Nam Sơn tự là bày bố vì hắn ta, càng không thể nghĩ rằng chuyện giết Yến sứ Kim Châu lớn như vậy là bày bố vì hắn ta.
Ân oán của Trần Quy Thạc và Ngưu Hữu Đạo hắn cùng nỗi cùng chìm với Tống gia, buộc chung với Tống gia, mãi đến khi Tống gia diệt môn mới cùng Tống gia tìm đến Thiệu Bình Ba nương tựa. Nội tình của Trần Quy Thạc đơn giản không có kẽ hở, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được, dù có suy nghĩ thế nào cũng không thể ngoài nghi.
Giờ xem ra, tác dụng Trần Quy Thạc phát huy được cũng rất lớn.
Nếu không phải Trần Quy Thạc truyền tin về, hắn căn bản không thể biết sau lưng Thiệu Bình Ba còn có thế lực thần bí như vậy, không biết điều này sau này có thể sẽ thiệt thòi lớn!
Nếu không phải Trần Quy Thạc truyền tin về, hắn cũng không thể nắm được tin tức đường thủy tuyệt mật của Thiệu Bình Ba, lúc nào cũng có thể cho Thiệu Bình Ba một đòn nặng nề!
“Không được!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Trong tình huống cần thiết, ta tình nguyện để Thiệu Bình Ba có được một lượng lớn chiến mã chứ không thể để lộ đường thủy kia của hắn!”
Hắc Mẫu Đơn giật mình: “Vì sao? Đạo gia, người có biết một khi Thiệu Bình Ba có được một lượng lớn chiến mã, có vũ lực cường đại uy hiếp Bắc Châu rất dễ dàng phát triển an toàn!”
Ngưu Hữu Đạo vẫn lắc đầu: “Không cần thiết! Không thể chỉ cân nhắc ngắn hạn được!”
“...” Hắc Mẫu Đơn im lặng, cơ hội tấn công đối thủ nặng nề như vậy mà lại từ bỏ!
Có một số việc Ngưu Hữu Đạo không tiện giải thích với nàng, thực ra đạo lý rất đơn giản, hắn không cho rằng Thiệu Bình Ba đi những chiến mã kia sẽ có thể vạn kiếp bất phục, với năng lực của Thiệu Bình Ba hoàn toàn có khả năng đông sươn tái khởi.
Còn hắn, hiện giờ không cách nào hạ bệ hoàn toàn Thiệu Bình Ba, trên thực tế lần nào ra tay với Thiệu Bình Ba cũng đều thất bại.
Với hắn mà nói, chỗ nguy hiểm nhất của Thiệu Bình Ba không phải là để ý Thiệu Bình Ba có được bao nhiêu chiến mã, nguy hiểm nhất chính là con người Thiệu Bình Ba!
Không tìm được cơ hội một kích trí mạng hắn không thể tùy tiện để Trần Quy Thạc bại lộ.
“Đạo gia, người sợ mật thám bên đó bại lộ?” Hắc Mẫu Đơn vẫn không kìm được tận tình khuyên bảo: “Lúc xảy ra chuyện hoàn toàn có thể sắp xếp cho mật thám thoát thân!”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: “Được rồi, không nhắc tới việc này nữa, cắn chặt trong lòng đi. ta không phải gỗ, ta biết hắn muốn làm gì há có thể ngồi yên để hắn đạt được ý đồ. Chỉ cần chiến mã vẫn còn trên địa bàn Tề quốc sao đến phiên Hàn quốc lấy được!”
Hắc Mẫu Đơn sững sờ, mắt chợt sáng lên, đúng vậy, Tề quốc cũng không phải người chết!
Ngưu Hữu Đạo chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chậm trầm ngâm nói: “Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được! Ta giờ đang buồn bực là sao khách của chúng ta còn chưa tới, kỳ lạ, chẳng lẽ Lệnh Hồ Thu thực sự có sức uy hiếp lớn vậy sao?”