Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta đứng nói chuyện không đau eo, mục tiêu đã bị đánh tan tành, lửa bốc lên tận trời, cho dù có thi thể cũng chẳng ai phân biệt được là ai với ai.

Lại nói, người của ba đại phái tới liền khống chế hiện trường, không thể cử người tới hiện trường sục sạo, làm sao lục soát?

Đương nhiên, chuyện như vậy có giải thích với Hoàng đế cũng vô dụng. Vào lúc này, Hoàng đế sẽ không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả.

Đồng Mạch đứng đơ như gỗ, mặt đầy thống khổ. Trốn dưới đất tránh được một kiếp không phải điều quan trọng, mà từ lúc sứ thần của sáu quốc gia hiện thân ở mục tiêu, ông ta đã nhận ra sự tình phiền phức. Ngưu Hữu Đạo rõ ràng đã sớm có phòng bị, chỉ sợ không hẳn có thể làm gì được Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ quả thật bất hạnh, chuyện lo lắng nhất vẫn phát sinh.

Cao Kiến Thành và Thương Vĩnh Trung lặng lẽ nhìn nhau. Tối qua vừa xảy ra động tĩnh, bằng vào khứu giác rèn luyện qua nhiều năm đắm chìm ở kinh thành của họ, họ lập tức đoán ra được người trước mắt đã hạ độc thủ với Ngưu Hữu Đạo. Lúc trước chỉ là phán đoán, trước mắt là do chính Hoàng đế đang tức điên nói toẹt ra.

"Theo dõi kỹ càng xem chúng có động thái gì!"

Thương Kiến Hùng quay lại rống lên với Điền Vũ một câu.

Sau đó Hoàng đế lo lắng đi tới đi lui trong điện. Không nói sứ đoàn của sáu quốc gia, ba đại phái vì chuyện này đã bị giết rất nhiều người, ông ta không thể không có chút sợ hãi nào. Nếu thật sự ba đại phái muốn giết chết ông ta, quả thực không khác nào bóp chết một con kiến. Tính mạng của ông ta vẫn nằm trong tay ba đại phái!

Ông ta biết rõ, bây giờ thế nằm trên tay Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo không chết, ông ta lập tức rơi xuống hạ phong.

Mà Ngưu Hữu Đạo vừa chết, ông ta lập tức chiếm thượng phong.

Hai bên đánh nhau, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông.

Bây giờ Ngưu Hữu Đạo không chết!

Toàn bộ binh quyền nước Yến hầu như nằm trong sự khống chế của nhóm người bên châu Nam. Thế lực quanh nước Nước bị cản trở đủ kiểu. Nếu ba đại phái thật sự muốn ra tay với ông ta thì sẽ không cần e ngại bất kỳ điều gì!

"Bệ hạ!"

Điền Vũ vừa chạy ra, chỉ chốc lát đã vội vã trở về, cấp báo:

"Chưởng môn của ba đại phái đã đi cùng Ngưu Hữu Đạo về phía hoàng cung."

Nghe thấy lời ấy, trên gương mặt già nua của Đồng Mạch hiện lên sự bi thảm. Đồng Mạch đã hiểu, chưởng môn ba phái đi cùng Ngưu Hữu Đạo đến hoàng cung chính là một tín hiệu.

"Đi nghênh!"

Thương Kiến Hùng có chút bối rối vung tay. Trước khi làm rõ tình huống, ông ta không dám quá mức đề cao bản thân.

Nhóm người nhanh chóng ra khỏi hậu cung.

Các đại thần tập trung ngoài triều đường dồn dập quay lại nhìn, đều chú ý thấy một đám tu sĩ từ ngoài cung bay trên không tiến vào, xông thẳng vào trong cung. Đám người đó không nhanh không chậm bay về hướng hậu cung.

Rất nhanh, hoàng đế Thương Kiến Hùng dẫn nhóm người đi ra. Đôi bên đụng mặt nhau tại cánh cổng lớn chặn trước hậu cung.

Nhóm người Thương Kiến Hùng hành lễ với chưởng môn của ba đại phái. Các chưởng môn chỉ lạnh lùng nhìn bên kia. Bầu không khí có phần nghiêm nghị.

Ngưu Hữu Đạo thả kiếm trong tay xuống đất, chống trước người, mỉm cười phá vỡ sự bình tĩnh:

"Bệ hạ lúc trước không muốn gặp ta, kẻ mặt dày như ta không thể làm gì khác đành phải chủ động đi gặp bệ hạ. Hi vọng bệ hạ không phiền lòng."

Gò má Thương Kiến Hùng giật giật rất mạnh. Ông ta không hé răng, không để ý đến hắn, cũng không nhìn hắn.

Trong lòng ông vô cùng rõ ràng, sự sống chết của ông ta nằm trên tay ba đại phái. Chỉ cần ba đại phái không muốn giết ông ta, Ngưu Hữu Đạo cũng không làm gì được. Vì vậy, ông ta cũng không cần thiết phải nể mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Đồng Mạch, cười nói:

"Ba vị chưởng môn, suýt chút nữa đã quên một chuyện. Tối qua, trong số thích khách ám sát ta có một nhóm người đã trộm bỏ chạy ra khỏi thành, bị người của ta bắt lại. Bây giờ nhóm người đó đang ở ngay ngoài thành, sợ có người cấu kết với thích khách gây ra chuyện ngoài ý muốn nên không vào trong. Hi vọng ba vị chưởng môn phái người tiếp ứng người của ta một phen, cũng tiện đối chất!"

Chưởng môn ba đại phái chợt sững người. Tên này lại còn bắt được một nhóm thích khách? Ngươi còn dám nói đây không phải cạm bẫy do ngươi đặt?

Cung Lâm Sách phất tay cho đệ tử bên dưới:

"Mang người tới đây."

Ngưu Hữu Đạo:

"Lão Lục, ngươi dẫn đường."

"Vâng!"

Hứa Lão Lục vâng dạ, đi cùng đệ tử Tử Kim động.

Ngưu Hữu Đạo lại nhìn về phía Đồng Mạch, đã thấy trong mắt Đồng Mạch xuất hiện sự sợ hãi, bạnh quai hàm, căng thẳng nhìn về phía hắn, dường như đoán được cái gọi là "Thích khách" nghĩa là sao.

Ngưu Hữu Đạo tựa như cười mà không phải cười mỉm cười với Đồng Mạch, nhưng nụ cười này trong mắt Đồng Mạch vô cùng độc ác!

Cung Lâm Sách lên tiếng:

"Ta có lời hỏi bệ hạ. Ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ, những người khác lui ra hết!"

Nào có cái gì lui ra, vừa nghe lời ấy, mấy người Điền Vũ và thái giám trong cung lập tức cầm chuôi kiếm bao bọc Thương Kiến Hùng, tỏ vẻ ngọc đá cùng vỡ.

Loạch xoạch! Một đám đệ tử Tử Kim động rút kiếm. Chưởng môn lên tiếng, bên kia lại dám không nghe lời, phản rồi, cho nên rút kiếm ép tới.

"Tất cả lui ra!"

Thương Kiến Hùng quay đầu lại quát. Ông ta biết, ba đại phái muốn giết mình thì những người này cũng chẳng bảo vệ được mình.

Những người kia chỉ có thể từ từ lui ra sau, căng thẳng theo dõi.

Cung Lâm Sách nói:

"Bệ hạ, tối qua, những đệ tử của ba phái phụ trách bảo vệ bệ hạ đã chết nhiều như vậy, cả người của sứ đoàn sáu nước cũng gặp nạn, nhất định bệ hạ phải cho chúng ta một lời giải thích!"

Thương Kiến Hùng:

"Việc này do kẻ xấu gây nên, ba đại phải nên nghiêm trị kẻ xấu kia mới đúng!"

Nói đến "Kẻ xấu", ông ta nhìn thẳng Ngưu Hữu Đạo, rõ ràng là đang nói Ngưu Hữu Đạo chính là kẻ xấu kia.

Ngưu Hữu Đạo như cười như không, không quan tâm.

Cung Lâm Sách:

"Đúng đúng sai sai, mọi người tự hiểu, quanh co lòng vòng không có ý nghĩa gì. Chúng ta cũng không muốn làm khó bệ hạ, tránh cho bệ hạ mất thể diện, sẽ cho bệ hạ một lựa chọn. Hoặc là bệ hạ thoái vị tạ tội, truyền ngôi cho Thái tử, hoặc là cho chúng ta câu trả lời làm chúng ta thỏa mãn!"

Thương Kiến Hùng vô cùng bi phẫn:

"Quả nhân vô tội, vì sao phải tạ tội? Các ngươi làm vậy là đang ép cung!"

Chẳng lẽ không phải ép cung sao? Ngưu Hữu Đạo nghiền ngẫm.

Long Hưu lạnh lùng nói:

"Dám làm thì phải dám chịu. Cản gan làm loạn cũng phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả. Đệ tử ba đại phái ta bảo vệ ngươi, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi dám hạ độc thủ với họ. Muốn nhịn cũng không thể nhịn được, chúng ta nhất định phải cho cấp dưới một câu trả lời!"

Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh thình lình nói:

"Ba vị chưởng môn quá có phong độ, sợ là nói ông ta không hiểu. Hoàng đế, nói thẳng, trong hai người là ngươi và Đồng Mạch nhất định phải có một kẻ chết. Ngươi chết hay Đồng Mạch chết, tự ngươi chọn đi!"

Lời nói thật quá thẳng thừng. Ba vị chưởng môn đều hơi mất tự nhiên, nghi ngờ kẻ này cố ý quấy rối, ý đồ dùng lời lẽ khó nghe để Thương Kiến Hùng tiến thoái lưỡng nan, kích phát máu nóng trong người Thương Kiến Hùng.

Cuối cùng, ba vị chưởng môn cho rằng Ngưu Hữu Đạo vẫn không quá cam lòng đối với sự việc đã bàn bạc xong, vẫn muốn giết Thương Kiến Hùng.

Tuy rằng quả thực là đang ép cung, nhưng đôi khi nói rõ ràng ra quá cũng không thích hợp. Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành lặng lẽ đờ ra tại chỗ. Trước lúc tới đây, hai người chưa bao giờ nghĩ là họ có thể tham dự vào chuyện ép cung Hoàng đế quốc gia.

Thương Kiến Hùng cắn răng nghiến lợi nói:

"Đây là ý của hắn hay là ý của ba đại phái?"

Mạnh Tuyên:

"Dám làm thì dám chịu. Bệ hạ sớm quyết định đi, chúng ta không đủ kiên nhẫn chờ đợi. Đừng ép chúng ta quyết định thay cho bệ hạ!"

Thương Kiến Hùng bi phẫn nói:

"Quả nhân vô tội!"

Mạnh Tuyên:

"Nếu bệ hạ vô tội, vậy thì là Đồng Mạch có tội, mời bệ hạ hạ chỉ đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK