Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta đi qua bên cạnh, tướng sĩ ngồi dưới đất không có ai nghiêm túc ngẩng đầu nhìn ông ta nữa.

Hô Diên Vô Hận yên lặng leo lên đài điểm tướng yên lặng quét mắt nhìn cảnh tượng cô đơn trước mặt, chợt lớn tiếng hô lên như một khúc bi ca phát ra từ cổ họng:

“Hô Diên Vô Hận vô năng, là trói buộc của đất nước, tội không thể tha!”

Xoạt! Bảo kiếm bên hông xuất khỏi vỏ, đặt lên gáy.

Gió thổi bay râu tóc trắng, nhiễm máu đào.

Các tướng sĩ nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy Hô Diên Vô Hận ngửa mặt lên trời ầm ầm ngã xuống khỏi điểm tướng đài.

“Thượng tướng quân!”

Một người rống lên.

“Thượng tướng quân...”

Một đám người kinh hô, phóng tới.

Toàn bộ quân doanh quân Tề như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, rất nhanh, tiếng gào khóc bi thương vang vọng khắp quân doanh...

Một chi kỵ binh của Tấn quốc nhanh chóng chạy tới, xông vào doanh trại của quân Tề, Cao Phẩm cầm đầu nhảy xuống chiến mã, lảo đảo một cái, cánh tay đẩy một cánh tay đưa ra đỡ của một tên quan viên Tề quốc tới đón tiếp.

Đỡ cái rắm, hắn lo sẽ gặp chuyện không may, đang tới trấn an lòng quân.

Hắn cuống không kịp chạy lên điểm tướng đài.

Nghe tin Hô Diên Vô Hận qua đời, thật sự làm hắn sợ hãi không nhẹ, lo cái chết của Hô Diên Vô Hận gây nên việc quân Tề đầu hàng sẽ bất ngờ làm phản.

Đừng nói hắn, triều đình Tề quốc cũng vô cùng lo sợ, lo sẽ gặp chuyện không may, tam đại phái của Tề quốc nhanh chóng phái người đang ở trong quân tiến hành khống chế.

May mắn, trước khi chết, Hô Diên Vô Hận đã hạ lệnh đầu hàng.

Bước nhanh chạy đến trên đài, nhìn di thể của Hô Diên Vô Hận, “Đây!”, Cao Phẩm giẫm chân đấm ngực, thân hình hạ xuống quỳ một chân bên cạnh di thể, lấy quyền đấm đất, vô cùng tiếc hận nói:

“Không đến mức! Hô Diên huynh, không đến mức này mà!”

Ngửa mặt lên trời mà thán, rớm nước mắt.

Không ai nhặt xác, mấu chốt là tướng sĩ quân Tề không cho người của triều đình tới nhặt xác, thậm chí đụng cũng không cho người của triều đình đụng vào.

Bọn họ đưa ra yêu cầu “quá phận”, Cao Phẩm tự mình tới trước thi thể tế bái, bằng không sẽ khiến không hàng!

Triều đình Tề quốc cùng tam đại phái đương nhiên là cảm thấy đám người này quá phận, đối với chuyện bọn họ muốn hàng, hiện giờ Cao Phẩm có địa vị, thân phận gì? Đây chính là người chỉ cần dùng một lời đã có thể quyết định sự sống chết của bọn họ, ở đây, Cao Phẩm nói so với triều đình Tấn quốc và Khí Vân Tông đều giống nhau, có thể nói Cao Phẩm đại biểu cho triều đình Tấn quốc và Khí Vân Tông, để Cao Phẩm tự mình tới nhận thi thể, tế bái, đùa gì thế?

Vì vậy có quan viên triều đình Tề quốc phụ trách công việc đầu hàng đi ra trách cứ, kết quả làm nhiễu loạn cả lên, bị loạn binh dưới cơn thịnh nộ xông lên chém tại chỗ.

Người của tam đại phái Tề quốc ngay từ đầu còn muốn ra tay ngăn cản, kết quả phát hiện cảm xúc của tướng sĩ ở xung quanh không bình thường, nếu cứng rắn ngăn cản đối nghịch, làm không ổn sẽ khiến sáu trăm ngàn nhân mã bất ngờ làm phản, nhanh chóng lui ra, không thể trêu vào, không dám tiếp tục tham gia nữa, mắt trợn trừng nhìn mấy tên quan viên triều đình bị loạn binh giết chết.

Cũng vì vậy đã làm Cao Phẩm phát sợ, nghe nói sáu trăm ngàn đại quân khóc lóc rung trời làm ông ta biết nguy hiểm, đây chính là một đống củi khô, một đốm lửa là có thể châm lửa.

Không phải là nhận thi thể tế bái sao? Dù sao cũng hơn tướng sĩ Tấn quốc lại chiến chết một nhóm người là được? Cao Phẩm nghe tin thì đồng ý, lập tức tới, vội vã mà tới.

Lúc này phía dưới điểm tướng đài, mất thi thể bị loạn đao chém chết, bị bắn loạn chết vẫn ở đó, không ai dám lộn xộn, cũng không ai dám trách cứ gì nữa, sợ làm kích động thần kinh nhạy cảm của đám tướng sĩ đang bi ai này.

Lúc này mới cất tiếng đau buồn liên miên, Cao Phẩm nhìn thấy thi thể của Hô Diên Vô Hận cũng thương tiếc không dứt, cũng rất đau lòng.

Trên chiến trường ai vì chủ nấy, đó là điều tất nhiên, mặc dù nói như vậy, Hô Diên Vô Hận cũng đáng giá là đối thủ mà hắn tôn kính, hoặc là có thể nói là đối thủ làm hắn phải kính úy.

Trước trận chiến này, hắn chưa từng thắng nổi trên tay Hô Diên Vô Hận, vẫn bị họ Hô Diên Vô Hận đè né, mấy lần thiếu chút nữa bị bắt sống cùng mất mạng.

Thậm chí hắn vẫn không dám đối chiến chính diện với Hô Diên Vô Hận, bởi vì biêt nếu mình giao chiến chính diện căn bản không phải đối thủ của Hô Diên Vô Hận, lũ chiến lũ bại, lần này có thể nói là sau khi có được đại thế mới nuốt chửng được Hô Diên Vô Hận.

Thân là đối thủ đã giao thủ nhiều năm, vô cùng hiểu đối thủ.

Hắn chỉ sợ sau khi đại chiến sẽ gặp phải tình huống như vậy, sợ Hô Diên Vô Hận quá tự tôn sẽ làm chuyện điên rồ, sợ vì vậy mà dẫn tới sáu trăm ngàn nhân mã không thể đầu hàng, muốn ổn định Hô Diên Vô Hận. Cho nên nhanh chóng thượng thư triều đình, chỉ cần Hô Diên Vô Hận nguyện hàng thì sẽ cho phép trên chức tướng quân.

Triều đình Tấn quốc cũng không ngốc, chỉ cần Hô Diên Vô Hận đầu hàng, cốt khí của Tề quốc sẽ không còn, sẽ có lợi với việc quản lý đất đai chiếm được về sau này.

Nghìn quân dễ có được, có thể có được một Hô Diên Vô Hận, đối với việc đông chinh trong tương lai cũng sẽ có lợi ích cực lớn.

Triều đình Tấn quốc lập tức đồng ý với tỉnh cầu của Cao Phẩm.

Kết quả, thượng quân còn chưa được nhận chức này, vị này dẫu có chết cũng không muốn hàng.

May mắn là trước khi chết vị này đã hạ lệnh hàng với sáu trăm ngàn đại quân rồi.

Sau khi đổ lệ, Cao Phẩm đứng lên, đối mặt với tướng sĩ quân Tề đang bi thương, xoạt một tiếng rút kiếm chỉ lên trời, lớn tiếng kêu gào:

- Hậu táng!

- Thượng tướng quân...

Phía dưới nhất thời khóc rống lên, có một người quỳ xuống, tiếp theo lại rào rào quỳ xuống, cuối cùng toàn bộ tướng dĩ trong quân doanh quân Tề đều quỳ xuống, tiếng gào khóc lần nữa vang vọng.

Cuối cùng đã chấp nhận sự thực phải đầu hàng.

Sau khi ổn định cục diện, chuyện đầu tiên Cao Phẩm làm chính là trộn sáu trăm ngàn hàng binh này với nhau, quyết không để những người này tiếp tục tụ tập với nhau nữa. Đám hàng binh này một khi bị người có tâm lợi dụng, hậu quả khó mà lường được.

Sau khi đã sắp xếp thỏa đáng hết, nghi thức tiếp nhận đầu hàng cũng bắt đầu rồi, Hạo Chân dẫn quan viên cả triều ra khỏi thành, tới chỗ Cao Phẩm đai biểu triều đình Tấn quốc đầu hàng.

Hạo Chân và các quan lại quỳ trước mặt Cao Phẩm, hai tay dâng thần khí trấn quốc của Tề quốc – Thần Châu, cho thấy đã thành tâm nguyện hàng!

Làm hành động này, nói ra những lời này, trong lòng Hạo Chân đang rỉ máu.

Cao Phẩm thì lớn tiếng tuyên cáo, đại biểu Tấn quốc nguyện chấp nhận tề quốc đầu hàng!

Một màn tương đối hoang đường là triều đình Tề quốc đầu hàng không dám biểu đạt tình ảm hoài niệm với Hô Diên Vô Hận, ngược lại lấy Cao Phẩm dẫn đầu chúng quan to quân Tấn, tập thể mặc tang phục tế điện cố Hô Diên Vô Hận.

Tiếp nhận đầu hàng vào thành, sau khi Cao Phẩm vào hoàng cung Tề quốc thì có một tướng chạy tới nói bên tai Cao Phẩm:

“Đại soái, người của Hắc Thủy đài ra mặt muốn đón hoàng hậu và hoàng tử của Tề quốc đi, cầm thủ lệnh của Đào tổng quản, chúng ta sợ là không tiện ngăn cản.”

“Hả?”

Cao Phẩm quay đầu, hơi khó hiểu.

Người tới nhắc nhở một câu:

“Hoàng hậu Thiệu thị, là muội muội ruột của Thiệu đô đốc trường Thái Học.

“Ồ!”

Sau khi nghĩ thì Cao Phẩm mới phản ứng lại, chuyện này ông ta biết.

Hôm nay vị Thiệu đại nhân kia không dễ động vào, trước đây bởi vì ở trong triều không có thế lực của mình, bị lũ triều thần chỉnh cho một trận, hiện tại chớp mắt trên dưới cả triều đã đều hòa khí. Trước đây ai cũng không thèm để một trường Thái Học vào mắt, hjieenj tại mỗi người dường như đều bị vị Thiệu đai nhân kia nắm được trong tay.

Ngay cả Cao Đại Tư Mã như ông ta, ở trên chiến trường cũng không quên gửi cho Thiệu đô đốc mọt phong thư, cho Thiệu đô đốc mặt mũi, sắp xếp một tên tiểu tử của nhà mình vào trường Thái Học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK