Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 164: Tiên hạ thủ vi cường
Edit : Luna Huang

Mấy người cấp tốc chạy sâu vào trong rừng, mượn thế núi yểm hộ, nhanh chóng rời đi.

Đây cũng là nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo muốn chạy về hướng bên này, không có núi rừng yểm hộ, ở trên đất bằng là rất khó chạy thoát.

Lúc này trên mặt sông có mấy bóng người bay lượn đến, mấy người Đường Nghi nhoáng lên phát hạ xuống rừng núi bên này, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, đã không thấy bóng dáng mấy người Ngưu Hữu Đạo ở đâu.
Lại có hai tên tu sĩ bay tới, hạ xuống bên cạnh ba người, thấy ba người dừng lại không tìm nữa, hai tên nhìn nhau, đành ngừng tìm theo, ở trong rừng núi mênh mông như thế này, hai người cũng không biết Ngưu Hữu Đạo đã chạy về phương nào, hay có thể đã núp ở đâu rồi, chỉ có vài người mà muốn lục soát mấy dãy núi cũng hơi khó khăn. . .

Màn đêm buông xuống, thành nhỏ ven sông, đèn lồng vừa lên, Thiệu Bình Ba tạm thời dời đến ở tạm trong một tòa đình viện trong thành.

Trong sảnh, sau khi quan viên địa phương lui ra hết, lúc này tu sĩ đi tìm kiếm trở về mới bước lên bẩm báo: “Đại công tử, không biết mấy tên kia đã đi nơi nào, sắc trời cũng đã muộn, sợ là không dễ tìm ra được.”

Thiệu Bình Ba thấy hắn đứng ở một bên chần chờ không lên báo, liền biết là không tìm được rồi, “Trời đất bao la, đi tới đi lui, không có phương hướng đi tìm cũng không có ích gì, rút người về đi. Làm hai chuyện, đầu tiên phải biết người biết ta, không thể ngay cả người giao thủ là ai cũng không biết, như thế quá bị động, nghĩ biện pháp liên lạc với Gia Cát Tầm bên kia một chút, tìm hiểu xem tên gọi Trương Tam này đến tột cùng là nhân vật nào. Thứ yếu, phái một nhóm đi tới kinh thành, canh giữ ở cửa ra vào, ‘ôm cây đợi thỏ’ chờ, nhìn thấy người không cần khách khí, lập tức nghĩ biện pháp giải quyết rơi.”

“Vâng!” Tu sĩ kia dạ đáp.

Thành nhỏ đèn đuốc leo lét, cả bọn Đường Nghi ở trong núi lục soát một hồi lúc này mới trở về.

Sau khi được bố trí vào một chỗ ở trong khách sạn, một con Nguyệt Điệp nhẹ nhàng bay ra, đậu ở trên bàn, Đường Nghi từ từ ngồi xuống ở bên cạnh, thần sắc có chút buồn vô cớ.

Không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo kiên quyết ra đi một cách dứt khoát như vậy, càng không nghĩ tới trước khi đi Ngưu Hữu Đạo lại quẳng một mồi lửa đem tửu lâu đốt mất, bởi vậy nàng cảm nhận được trong người Ngưu Hữu Đạo còn có một tia ngoan lệ, có chút không giống với hắn ở trong ấn tượng của nàng, là một thiếu niên lười nhác ngoan ngoãn ôn hòa.

Năm đó, rất nhiều chuyện xảy ra ở Thượng Thanh tông, khiến cho trong lòng nàng vẫn cứ mang áy náy với Ngưu Hữu Đạo, lần này ngẫu nhiên gặp được, nàng tính bồi thường giúp Ngưu Hữu Đạo an bài thật tốt, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo cứ đi như thế, mới gặp một lần vội vàng, mà đã chạy mất dạng.


Ngoại trừ áy náy ra, còn có tầng danh phận phu thê giữa hai người nữa, cũng không phải nói không để ý liền có thể không xem ra gì, dù sao nàng cũng là nữ nhân, cuối cùng cũng khó thoát khỏi chuẩn mực đạo đức thế gian, chung quy là trong lòng nàng vẫn còn lưu lại khúc mắc.

Nàng cũng tự ý thức được, tầng danh phận phu thê này làm cho tâm tính nàng biến hóa, nhớ tới một màn hai người đứng sát nhau nói chuyện tại phòng bếp, bình thường nàng rất không có khả năng thân mật với nam nhân khác như thế, luôn luôn muốn tránh bị tị hiềm, nhưng lúc đối mặt với Ngưu Hữu Đạo, tựa hồ lại không nghĩ tới việc tránh tị hiềm, quên mất tị hiềm, lúc dựa sát nhau thì thầm như vậy không thấy gì, bây giờ ngồi nghĩ tới mới phản ứng lại.

Lần gần nhất dựa sát nhau như vậy, hình như là lúc động phòng uống rượu giao bôi, khi đó Ngưu Hữu Đạo còn không cao được như nàng, vẫn là thiếu niên lang, lúc cúi xuống uống rượu giao bôi, ngay cả nàng cũng cảm thấy thật hoang đường. Lần này đứng sánh vai ở khoảng cách gần như vậy, nàng mới chính thức ý thức được, thiếu niên kia đã lớn, đã cao hơn chính nàng, đã thành một nam nhân.

Tựa hồ 5 năm nói chuyện ở Thượng Thanh tông cộng lại, vẫn không nhiều bằng lần nói chuyện này.

Muốn chạy liền chạy, ngay cả nói một tiếng cũng không, coi như không có ghét nàng, đoán chừng cũng chẳng có cảm giác tốt đẹp gì đi, nàng cũng có thể lý giải, năm đó ở Thượng Thanh tông đã làm tổn thương người ta.

Chỉ là hắn đã lớn rồi, đã thành một nam nhân rồi, không biết ở bên ngoài có gặp gỡ những nữ nhân khác hay không, hắn có ưa thích, hoặc là có ai ưa thích hắn không, nếu như hắn có nữ nhân khác, thì mình tính là thứ gì? Chính mình tựa hồ cũng không có tư cách để nói cái gì.

Ánh sáng Nguyệt Điệp nhu hòa, nữ nhân bên bàn xinh đẹp hơn cả hoa, ngẩn người xuất thần . . .

Không có cưỡi ngựa, cũng không dám đi đường cái, chỗ nào hẻo lánh thì chui ngay vào chỗ đó.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn có chút nghĩ không ra, Đạo gia tựa hồ rất kiêng kị tên Thiệu Bình Ba này, mấu chốt là cũng không thấy tên Thiệu Bình Ba này làm cái gì hết á, cớ gì lại kiêng kỵ như vậy?

Một đêm này mới thực sự gọi là bôn ba, một đường ‘vắt giò lên cổ’ chạy miết tới khi chân trời xuất hiện tia nắng mai, cả bọn mới dừng lại trong một chỗ rừng núi heo hút, từng tên mệt mỏi như chó chết, lúc này mà ra cái tu sĩ Luyện Khí thôi, đoán chừng cũng có thể một nhát tiêu diệt sạch sẽ cả bọn.

Kỳ thật làm như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất trên đường đi, trong núi rừng có con yêu quái hoặc quỷ mị gì đó ẩn núp, nếu mà bị để mắt tới, liền phiền toái lớn.

“Hẳn là không thể bị tìm ra được nữa, mọi người nắm chặt thời gian khôi phục đi.” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay, bản thân cũng khoanh chân ngồi xuống.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn cũng ngồi bệt ra đất, móc linh đan ra bỏ vào miệng, tranh thủ thời gian tĩnh tọa khôi phục.


Thẳng đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, mọi người mới lần lượt khôi phục lại, lần nữa khôi phục tinh thần, chỉ là nhìn chung quanh một lượt, ở dưới bóng tối chạy một đêm, không biết đã chạy được bao xa, cũng không biết mình đã chạy tới chỗ nào.

Phân tán ra tìm kiếm, tìm được một con đường, chờ chặn người đi đường lại hỏi, mới biết đã chạy đến một nơi gọi là huyện Đàn An.

Lật địa đồ ra nhìn một chút, tính toán một chút, tính theo khoảng cách đường thẳng trên địa đồ, đại khái một đêm này đã chạy được hơn tám trăm dặm. (tầm từ HCM đến Nha Trang)

Bên vệ đường trong rừng, Ngưu Hữu Đạo kéo địa đồ ra xem, không biết đang suy nghĩ gì, Hắc Mẫu Đơn lên tiếng hỏi: “Đạo gia, tiếp xuống thì đi đâu?”

Cho dù trên đường nhiều lần rẽ, nhưng mấy người cũng đã phát hiện ra Ngưu Hữu Đạo luôn cứ hướng về phía Bắc, không biết muốn làm gì nữa, vẫn một mực không chịu nói ra mục đích.

Ngưu Hữu Đạo: “Tiếp xuống tách ra đi!”

“Tách ra?” Đoàn Hổ nhắc nhở: “Đạo gia, Thiệu gia ủng binh tự lập, mặc dù đã đầu phục Hàn quốc, thế nhưng quan hệ với Hàn quốc cũng không tốt được bao nhiêu, mà Thiệu gia mới tự lập không được mấy năm, căn cơ chưa sâu, phạm vi thế lực hẳn là chưa ra khỏi Bắc Châu được, chúng ta đã rời xa Bắc Châu rồi, hắn cũng không biết chúng ta đi hướng nào, chắc không có vấn đề gì đâu a?”

Ngụ ý là có phải là đã hơi kiêng kị quá mức rồi hay không.

Những người khác cũng gật đầu, đều cảm thấy không cần thiết phải tách ra.

Ngưu Hữu Đạo: “Nghĩ nhiều rồi, có chút việc cần các ngươi đi xử lý.”

Nguyên lai là có việc, mấy người nhìn xem hắn, chờ hắn phân phó, Ngưu Hữu Đạo lại nhắm mắt lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.


Tựa hồ có được ý rồi, Ngưu Hữu Đạo mở mắt ra, quay người tìm bãi đất trống, phất ống tay áo thi pháp một cái, quét bằng mặt đất, cầm kiếm cả vỏ chỉ xuống mặt đất, bắt đầu viết.

Mấy người nhìn chằm chằm mặt đất đang dần hiện ra từng chữ, từ từ đọc thầm theo: “Bắc Châu Vương, Bắc Châu Vương, một viên đường í một viên đường . . .”

Mấy người đọc đến đây ngưng nghẹn im lặng, thứ quỷ gì đây?

Lại nhìn tiếp mấy câu sau, mấy người cùng đồng thanh đọc:
“Thượng vô nại, hạ vô phương, hai viên đường í hai viên đường.
 Vân Giả Vương, Ba Chân Vương, ba viên đường í ba viên đường.
 Ba Bình Thiệu, Ba Bình Thiệu, vàng đầy nhà í bạc đầy kho!”

Viết đến chỗ này tựa hồ đã viết xong, Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm chữ trên đất, trong miệng ngâm khẽ cái gì đó, tay vỗ vỗ theo điệu có vẻ như đang điều chỉnh tiết tấu.

Chữ viết trên mặt đất, mới đầu mấy người đọc không hiểu, sau khi hắn viết xong lại cẩn thận đọc lại một lượt, kỳ thật rất thông thuộc rất dễ hiểu.

Bắc Châu Vương là ai, không phải là chỉ Thiệu Đăng Vân sao? Bắc Châu phía trên là Hàn quốc, phía dưới là Yến quốc, Vân Giả Vương là nói Thiệu Đăng Vân chỉ là Vương giả sao? Ba Chân Vương là chỉ Thiệu Bình Ba mới chính là Vương thật sao? Ba Bình Thiệu không phải là đem tên của Thiệu Bình Ba viết ngược lại sao?

Lý giải được cái này rồi, lại nối lại xem, vậy đại khái ý tứ của nó là, Thiệu Đăng Vân muốn xưng Vương tại Bắc Châu, phía trên Hàn quốc không quản được, phía dưới Yến quốc cũng không làm gì được hắn, mà trên thực tế, Thiệu Đăng Vân chỉ là giả để che đậy, Thiệu Bình Ba mới thật sự là Vương của Bắc Châu, người có thể bình diệt Thiệu Đăng Vân chính là Thiệu Bình Ba.

Xem xong hiểu ý tứ của nó rồi, mấy người đổ mồ hôi hột, quay mặt nhìn nhau, Đạo gia làm ra cái bài từ thất đức này là có ý gì đây?

Mà Ngưu Hữu Đạo tựa hồ đã điều chỉnh nhịp điệu thông thuận xong rồi, quay lại nhìn sang mấy người tươi cười xướng hát lên, “Bắc Châu Vương(bốp), Bắc Châu Vương(bốp), một viên đường í một viên đường(bốp). Thượng vô nại, hạ vô phương(bốp), hai viên đường í hai viên đường(bốp). Vân Giả Vương (bốp), Ba Chân Vương(bốp), ba viên đường í ba viên đường(bốp). Ba Bình Thiệu, Ba Bình Thiệu,(bốp) vàng đầy nhà í bạc đầy kho(bốp). . .” (bốp : tiếng vỗ tay)

Hắn hát lui hát tới vài lần cho mấy người nghe, cái nhịp điệu kia thật đúng là sáng sủa trôi chảy, nghe một hai lần xong, mấy người cảm giác như mình muốn hát theo.

Hát thêm mấy lần nữa, Ngưu Hữu Đạo ngừng hỏi: “Đều nhớ kỹ hết chưa?”

Hắc Mẫu Đơn dở khóc dở cười: “Đều nhớ kỹ rồi, sáng sủa trôi chảy, dễ nhớ cực kì, thế nhưng làm sao cảm giác nghe như là đồng dao trẻ con hát ý?”


Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Thông minh, chính là đồng dao, cũng chính là chuyện ta muốn các ngươi đi làm. Sau khi mọi người tách ra, tất cả tìm 10 cái huyện, nghĩ biện pháp truyền dạy cho trẻ con nơi đó, để bọn chúng đi từ đầu đường đến cuối xóm hát xướng lên.”

“. . . . . .” Mấy người đột nhiên hiểu ra hắn muốn làm gì, cái bài đồng dao này nếu mà truyền về Bắc Châu, cha con Thiệu gia gặp mặt nhau không biết sẽ có bao nhiêu ngượng ngùng đây!

Lần này mấy người chân chính nhìn hắn như nhìn quái vật, biện pháp âm độc như thế mà cũng có thể nghĩ ra được, đây là muốn ‘hố’ Thiệu Bình Ba vào chỗ chết a!

Mấy người thổn thức, Thiệu Bình Ba để ý ai không tốt, nhất định phải để ý tới nữ nhân của Đạo gia làm gì, thù này trả phải gọi là quá ư nham hiểm độc ác!

Từ xưa ‘hồng nhan họa thủy’ quả là không sai, lần này Thiệu Bình Ba chọc phải đại phiền toái rồi!

Hắc Mẫu Đơn nhắc nhở: “Đạo gia, thật sự đi làm việc này, chúng ta đây là đang đắc tội chết với Thiệu Bình Ba a, e là Thiệu Bình Ba sẽ muốn ‘không chết không thôi’ với chúng ta, có cần thiết phải tạo ra kẻ địch này sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta không có đắc tội hắn liền không có sao à? Ta không tìm hắn gây phiền phức, hắn cũng muốn tìm ta gây phiền phức, đã như vậy, không bằng ‘tiên hạ thủ vi cường’, trị không chết hắn cũng muốn phế bỏ một phần công lực của hắn trước, trói tay trói chân hắn lại, tạo ra cho hắn một vài cản trở, để hắn khó mà tung sức, chúng ta cũng có thể giảm bớt được chút uy hiếp.”

“Tóm lại, tên Thiệu Bình Ba này có chí hướng không nhỏ, nói như thế nào nhỉ, có nhiều thứ chỉ có thể hiểu, không thể diễn tả bằng lời được, nhất thời không thể giải thích rõ cho các ngươi hiểu được, sau này có lẽ các ngươi sẽ minh bạch, hiện tại nói nhiều vô ích, các ngươi chỉ cần làm theo là được. Mở địa đồ ra!”

Ngưu Hữu Đạo lại bảo mấy người mở địa đồ ra, phân chia khu vực đi tung tin đồn, để mấy người tự mình chọn khu vực đi.

Giữa mấy người cũng không có kén chọn gì cả, tùy tiện chọn cho mình vài khu vực.

“Tốt, vậy liền quyết định như vậy, chia đều ra bốn cái khu vực, chúng ta đến huyện Cửu Lĩnh ở phía Bắc gặp nhau, phương thức gặp mặt như cũ.” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ một vị trí trên địa đồ, lại hỏi mấy người: “Trong các ngươi lưu lại một người cùng ta đồng hành đi.”

Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng cùng Lôi Tông Khang cơ hồ là không hẹn mà cùng đồng thời nhìn qua Hắc Mẫu Đơn.

Hắc Mẫu Đơn sửng sốt một chút, chợt “phốc phốc” phì cười.

Ngưu Hữu Đạo im lặng, có vẻ như mấy tên này đều cho rằng hắn ‘có một chân’ với Hắc Mẫu Đơn.

(Luna: Hà hà, anh thịt kho này cũng ghê nhỉ, sớm nghĩ ổng chỉ mai phục ở kinh thành thôi không ngờ còn đi tìm GCT để xác mình thân phận nữa. Thắc mắc, sao mọi người xem truyện không nghị luận gì nhỉ, hay là đã bỏ ta đi xem convert hoặc trả phí xem full rồi ? Đau lòng quá T_T)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK