Những người khác cũng thầm kêu may mắn, may là không đi với vị này, nếu không ngay cả người độn thổ còn thành ra thế này, người theo cùng còn mạng được sao?
“Không sao là tốt rồi.” Ngưu Hữu Đạo trấn an một câu.
Vân Cơ không chịu từ bỏ như vậy: “Dưới mặt đất không được, vậy xem ra phải thử trên trời, trước đó sao chúng ta không nghĩ tới việc nhở đám bướm La Sát mang chúng ta bay ra ngoài?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Nếu như ta đoán không nhầm, bay ra từ không trung cũng không được, người không thấy đám bướm La Sát gặp ở đây cấp bậc tương đối cao sao? Hẳn là do bị nhốt lại ở đây khá lâu, có điều với bướm La Sát mà nói, nơi này có đồ ăn thích hợp của chúng, ở trong này cũng sống được. Từ đó, phàm những bướm La Sát xông vào nơi này đều trở thành hộ pháp của nơi này.”
Vân Cơ: “Ngươi không thử một chút sao biết được?” Bà ta đã đạt được bảo vật, nóng lòng rời đi.
Ngưu Hữu Đạo không rảnh rỗi dông dài mấy lý luận trận pháp vừa chỉ điểm cho Viên Cương ban nãy với bà ta thêm lần nữa: “Trong phút chốc không thể nói rõ với người được, nói thế này nhé, ta có hiểu sơ về trận pháp, ban nãy quan sát kỹ, phát hiện trận này điên đảo càn khôn, có sức mạnh của trời sao gia trì, trên mặt đất không khác gì bầu trời sao. Trời sao mênh mông, chỉ dựa vào hai cánh của bướm La Sát có bay gãy cánh cũng không bay được bao xa, cộng thêm sự vặn vẹo của sức mạnh trời sao, bay tới bay lui cũng không thể bay ra được, chắc chỉ bay qua bay lại ngay tại chỗ.”
Vân Cơ nhất thời không hiểu rõ hắn nói cái quái gì, có điều có thể hiểu được một điểm: “Ngươi đã nhận ra áo bí của trận này? Nghĩ được cách có thể rời khỏi đây?”
“Có thể thử xem sao.” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, quay đầu nói với Viên Cương: “Âm dương nghịch chuyển, Thất Diệu chỉ đường, đi ngược vị trí sắp xếp.”
Viên Cương gật đầu, chạy xuống núi nhấc Triều Thắng Hoài đang hôn mê lên, tạm thời bỏ qua sự hỗ trợ của bướm La Sát, ném Triều Thắng Hoài cho Viên Phương khiêng, bản thân tìm Quản Phương Nghi: “Mượn sức.”
Quản Phương Nghi lập tức nâng cánh tay hắn ta, song song bay xuống núi, Viên Cương chỉ hướng, đi trước dẫn đường, những người còn lại đi theo.
Ngưu Hữu Đạo cũng ở phía sau nhìn, không phải để Viên Cương đi trước mạo hiểm mà theo thói quen xưa nay, cố ý dạy bảo Viên Cương, để Viên Cương tự mình ra tay cho quen.
Viên Cương sai sử Quản Phương Nghi dẫn hắn ta tìm ra vị trí Thái âm của sáu điểm sáng trong hồ, lúc đầu là theo trình tự đảo ngược từ dưới lên. Nhưng nghe Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở, muốn âm dương nghịch chuyển nghịch hành thì lấy Thái âm làm đầu, lộ tuyến phải ngược lại.
Quản Phương Nghi dẫn theo Viên Cương bay lượn, đáp thẳng xuống vị trí Thái Âm trên mặt hồ.
Ngưu Hữu Đạo ở sau nhắc nhở Viên Phương: “Theo đúng vị trí hắn hạ xuống, đừng đạp lung tung.” Cũng là đang nhắc nhở những người khác.
Viên Phương đang vác Triều Thắng Hoài liên tục gật đầu, lên xuống theo sát vị trí Viên Cương.
Cả đám quẹo đông quẹo tây trên mặt hồ, dựa theo chỉ điểm phương hướng cuối cùng, lần lượt đáp xuống bờ.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương còn đỡ, những người khác vừa đáp xuống mặt đất liền kinh ngạc, vội ngắm nhìn xung quanh, phát hiện mình đã đứng giữa một vách núi dốc đứng.
Từ lúc nào bên hồ đã có vách núi này? Trước đây căn bản không hề nhìn thấy?
Cả đám nhìn sang, càng giật mình hơn, hồ nước lớn như vậy đã không thấy đâu, sau lưng là một rừng núi.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo tiến đến, nhìn vách núi chắn ngang không có đường đi trước mặt, lầm bầm nói: Đáng tiếc không có la bàn.”
Không có la bàn, hắn đành phải bấm ngón tay, kết hợp địa hình xung quanh, dựa vào quẻ số để suy đoán hướng đi.
Chờ một lát sau Ngưu Hữu Đạo lại quay đầu lại nói: “Đi theo ta!”
Cả đám cùng gật đầu, vách núi đột nhiên xuất hiện trước mặt đã chứng minh, tất cả mọi người đã tin phục, ngoan ngoãn nghe theo.
Ngưu Hữu Đạo nhắm vị trí phía trước bên trái, bắt đầu giẫm bước tiến lên, mấy người theo sát phía sau chẳng sao, người sau cùng còn chưa bước đi thì đã thấy Ngưu Hữu Đạo sau khi bước được mấy bước liền biến mất, trong lòng run lên, may là người phía trước vẫn còn đó nên vội đi theo.
Cả nhóm nối đuôi đi theo nhau, người sau theo sát người trước tiến lên, đi về trước mấy bước, bỗng lại bước sang phải mấy bước, cứ di chuyển qua lại như vậy.
Cuối cùng, tất cả mọi người lại xuất hiện trước mặt mình, cả nhóm đứng trước vách đá.
Ngưu Hữu Đạo bấm tay tính một lúc nhìn chằm chằm về phía một kẽ hở nhỏ bé trên vách núi, cất bước bước vào, biến mất trong hư không trước mặt tất cả mọi người.
Viên Cương bước theo, cũng biến mất.
Có kinh nghiệm trước đó, cả đám lần tung vào tường, còn chưa tung vào tường thì phía trước lại mở rộng, chân đã bước vào trong một hẻm núi rộng lớn.
“Mọi người không cần căng thẳng, đến đây là có thể tự do đi về phía trước rồi.” Ngưu Hữu Đạo vừa đi vừa nhắc nhở một tiếng.
Viên Cương vác người chạy tới bên cạnh hắn, cảm thấy vẫn là ở cạnh Đạo gia an toàn hơn một chút, vừa đi một bên vừa cười hì hì nói: “Đạo gia, vì sao trận pháp này thần kỳ vậy, vừa bước một chân vào kẽ hở đã biến thành một hẻm núi rồi?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Nói thần kỳ cũng thần kỳ, nói không thần kỳ cũng không thần kỳ, đó là xem ngươi lý giải thế nào. Trận này mượn sức mạnh trời sao, giống như đạo lý bướm La Sát không thể bay ra ngoài được, khoảng cách nhìn như ngắn ngủi nhưng có lẽ lại cách bầu trời sao xa xôi, không tìm được đường tắt ngươi sẽ chẳng thể nào đến được. ngược lại, khoảng cách cũng có thể ảnh hưởng đến thứ mắt có thể nhìn thấy. Mặc ngươi bay tới bay lui trên không trung cũng không thể nhìn thấy sự tồn tại của sơn cốc này.”
Viên Phương: “Đạo gia nắm được phương pháp này, vì sao khôn bày trận này trong nhà tranh chúng ta ở, sau này không phải chúng ta có thể gối cao không lo lắng nữa sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không hiểu bày trận, hoàn toàn là người ngoài ngành.”
Viên Phương kinh ngạc: “Làm sao có thể như vậy? Đạo gia nói đùa?”
Ngưu Hữu Đạo: “Biết nhìn và biết làm là hai chuyện khác nhau. Giống như một ngôi nhà, ngươi biết cửa ở đâu, vào trong vừa nhìn bố cục là biết nên đi thế nào, biết từ đâu đi xuyên qua đâu, từ trên lầu nào xuống lầu nào nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể xây được ngôi nhà như vậy như thợ xây. Biết nhìn biết nói thì dễ, thực sự làm ra tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Đặc biệt là người bố trí trận này, có thể dời núi dời nước làm cục, không phải chuyện người bình thường có thể làm được, còn có thể mượn sức của trời sao sử dụng, rất không đơn giản, là cao thủ trận pháp thật sự, ta khó mà theo kịp nên không dám tự đại!”
“Coi như ngươi cũng tự biết mình đấy.” Ngoài miệng Quản Phương Nghi châm chọc một câu nhưng trong lòng thầm chậc chậc.
Vốn bà ta nghĩ Ngưu Hữu Đạo này chỉ giỏi thủ đoạn, không ngờ thật sự có chút thực học. Đạo lý rất đơn giản, nếu nơi này thật sự dễ dàng bị người ta nhìn thấu như vậy, cũng không đợi đến phiên Ngưu Hữu Đạo nhàn nhã bước ra, điều này không phải chỉ dựa vào hai chữ “vận khí” là có thể giải thích, gặp được cơ hội không có năng lực nắm lấy thì lấy đâu ra vận khí?
Trên đường tới đây Vân Cơ nhìn thấy mọi thứ, cũng âm thầm kinh ngạc, hỏi một câu: “Chúng ta đang ra ngoài hay đi đâu?”
Viên Phương quay đầu ha ha nói: “Tìm Thái dương?”
“Thái dương?” Vân Cơ ngạc nhiên, cho là mình nghe lầm.
Quản Phương Nghi lãnh đạm giải thích: “Chính là tìm nhãn trận, tìm ra nhãn trận mới có thể tìm được cửa sinh rời đi.”
“À!” Vân Cơ gật đầu hiểu ra.
Trong nháy mắt cả nhóm ra khỏi hẻm núi, tình hình trước mắt lại biến đổi, một tòa cung điện to lớn xuất hiện khiến mọi người không kịp phòng bị, nó cứ thế đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, hẻm núi sau lưng đã biến mất dạng, quay đầu nhìn lại chỉ có một mảnh rừng núi.
Cung điện trên cơ bản đã bị năm tháng vùi lấp, rêu xanh phát sáng bám đầy, dây leo phát sáng quấn quanh, nửa lộ ra bức tường, mái đình cong cong, hình dáng cung điện hiện ra khá rõ, rộng rãi to lớn.