Chỉ cần Hô Diên Uy nắm binh quyền trong cung và khống chế được cấm quân, đã có sự bảo hộ của Hô Diên Uy, những thị vệ, thái giám, cung nữ và những người bình thường khác trong cung không thể động được ông ta.
Còn những tu sĩ bình thường ở bên ngoài, chỉ cần Hô Diên Uy liều mạng bảo vệ, ngay cả ba đại phái cũng không dám đối kháng với Hô Diên Uy.
Hạo Vân Đồ âm thầm cảm khái. Tề quốc Thượng tướng quân không hổ là giỏi về dụng binh, trước đó bất động thanh sắc đặt hậu thủ xuống, vừa ổn định Hạo Hồng, vừa ngầm thụ quân lệnh, bảo toàn vị hoàng đế là ông ta này.
Cũng có thể tưởng tượng, Hô Diên Vô Hận vào lúc đưa ra một số quyết định là bất đắc dĩ cỡ nào, đang chật vật giữ thăng bằng với vị hoàng đế là mình này và Tề quốc như thế nào.
“Thượng tướng quân của trẫm không để cho trẫm thất vọng.
Hạo Vân Đồ hơi gật đầu, ném độc tửu trong tay ra phía sau, rơi xuống đất lạch cạch.
Hô Diên Uy chắp tay:
“Bệ hạ, ba đại phái có ý rút lui, lực lượng tu sĩ vừa rút lui, chỉ dựa vào cấm quân sẽ không thủ được hoàng cung. Tình huống khẩn cấp, xin bệ hạ đừng chần chờ nữa, mời nhanh chóng rời đi theo mạt tướng. Mạt tướng liều chết cũng phải bắt ba đại phái đưa bệ hạ rút lui an toàn, tuyệt đối không để cho bệ hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
“Ừm.
Hạo Thanh Thanh giơ tay lên gạt lệ, liên tục gật đầu, đồng ý với ý kiến của Hô Diên Uy. Phu thê cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng gật đầu tán thành trượng phu không chút do dự.
Hạo Vân Đồ vung tay lên:
“Đi, đi ra nhìn một chút.
Hô Diên Uy quát lên:
“Hộ giá.
Cấm quân đi theo lập tức bày trận, bảo hộ cho Hạo Vân Đồ ở bốn phía.
Toàn thân Hạo Vân Đồ là khoan bào đại tụ áo tơ trắng, tóc dài xõa vai, sải bước đi về phía trước, hỏi rất nhiều:
“Hô Diên Uy, hiện tại tình hình giao chiến giữa Thượng tướng quân và quân Tấn như thế nào?
“Phụ thân đã hạ lệnh rút quân toàn diện rồi.
Hô Diên Uy nói cặn kẽ tình hình chiến sự ở bên ngoài.
Sau khi nghe xong Hạo Vân Đồ chợt dừng lại, từ từ ngẩng đầu nhìn trời, rù rì nói:
“Thượng tướng quân không tiếc tung binh tranh giành lương thực, không ngờ thế cục lại chuyển biến xấu đến bước này...
Hô Diên Uy hơi nóng nảy:
“Bệ hạ, đi nhanh đi, các huynh đệ cản không được bao lâu.
Hạo Vân Đồ thu hồi ánh mắt, ngắm nhìn bốn phía thành cung, chợt hít sâu một hơi, nói:
“Hô Diên Uy nghe lệnh.
Hô Diên Uy sửng sốt một chút, nhưng vẫn chắp tay nói:
“Có mạt tướng.
Hạo Vân Đồ gằn từng chữ:
“Mệnh cấm quân hậu cung nhất luật xử tử những phi tử không thể mang đi. Thi hành ngay tức khắc, trước khi quân địch công hãm đại nội, cần phải thi hành hoàn tất.
Hạo Thanh Thanh sợ hết hồn hết vía:
“Phụ hoàng.
Hạo Vân Đồ đột nhiên giơ tay lên, ngăn nàng nói thêm lời nào nữa.
Hô Diên Uy cũng có chút do dự:
“Bệ hạ, mang không đi cũng không cần thiết phải xử tử. Mặc cho các nàng tự sinh tự diệt, một số người có thể còn đường sống.
“Đường sống cái gì?
Hạo Vân Đồ quay đầu nhìn hắn:
“Ngươi phải hiểu rõ, sau khi phản quân công hãm đại nội thì những nữ nhân kia sẽ phải gánh chịu lăng nhục ra sao. Trẫm khó giữ được quốc đô, còn muốn trẫm chắp tay tặng nữ nhân của mình cho địch nhân cao hứng sung sướng hay sao? Không ai quản được, ngươi cho rằng các nàng đều là liệt phụ trinh tiết hay sao? Các nàng có thể chịu nhục chấp nhận tằng tịu mong cầu được sống, nhưng trẫm thì không.
Ánh mắt chợt lạnh lẽo:
“Còn những hoàng tử và công chúa không dẫn theo được, nhi nữ của trẫm không được rơi vào tay địch chịu nhục, cũng xử tử.
“Chuyện này...
Hô Diên Uy trố mắt líu lưỡi.
Hạo Vân Đồ trầm giọng nói:
“Ngươi muốn kháng chỉ?
“Mạt tướng không dám. Mạt tướng tuân chỉ.
Hô Diên Uy chắp tay lĩnh mệnh, tiếp đó nghiêng đầu tỏ ý với thủ hạ bên cạnh, cố làm lì đưa đầu chịu trận, cắn răng nói:
“Lập tức đi làm. Thời gian không còn kịp rồi. Không thể lo chu toàn được, xử trí như thế nào nhanh nhất thì làm.
“Vâng.
Thủ hạ lĩnh mệnh chạy như bay.
Một đám phi tử tụ tập ở bên ngoài chính cung đại điện, một đám phi tử thấp thỏm lo âu bị một loạt tu sĩ ngăn ở phía ngoài.
Những nữ nhân này không ngốc, đã phát giác được cần phải rút lui, sợ không dẫn mình đi theo, đều chạy tới đỏ mắt trông mong.
Cũng hiểu rằng phi cầm tọa kỵ rút lui có hạn, không có khả năng mọi người đều có thể bỏ chạy. Phần lớn đều phải ở lại, chỉ một số ít là có thể rút lui.
Bởi vậy, có phi tử cố ý dẫn theo nhi nữ của Hạo Vân Đồ ở bên cạnh, mưu toan mượn tình cảm và thể diện của cốt nhục Hoàng gia để trở thành một thành viên có thể chạy trốn.
Tiếng bước chân chạy ào ào, bỗng một đám cấm quân vọt tới, vây quanh những người này.
Các quý nhân bị vây, ai nấy đều kinh hoảng không dứt, không biết đây là muốn làm gì.
Người trong điện cũng bị động tĩnh bên ngoài làm cho kinh động. Ba đại phái chưởng môn, Hạo Hồng cùng các hoàng hậu bước nhanh đến cửa.
Âm thanh của Hạo Hồng quát lên:
“Chuyện gì xảy ra?
Cấm quân mang đao thương trong tay, chỉ vào đám quý nhân bị vây kia, không trả lời.
Một bên chính điện hơi có rối loạn. Đám người Hạo Hồng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhóm Hạo Vân Đồ đi tới, tóc tai bù xù, sải bước mà đến. Hô Diên Uy và Hạo Thanh Thanh đi theo hai bên.
Ba đại phái chưởng môn hơi cau mày. Hạo Hồng và hoàng hậu đại biến sắc mặt. Nhất là Hạo Hồng, chột dạ không dứt. Hiển nhiên là người hắn phái đi không đắc thủ.
Nhìn lại cấm quân dường như đã mất đi khống chế, Hạo Hồng phát khô cả miệng, trái cổ run run, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
“Bệ hạ. Bệ hạ...
Các quý nhân vị vây liên tiếp kêu gào.
Nhìn những người này, Hạo Vân Đồ cho cấm quân dừng lại bên ngoài vòng vây, chợt cất cao giọng nói:
“Hưởng thụ tiện nghi vinh hoa phú quý, sẽ phải chịu đựng cái giá phải trả của vinh hoa phú quý. Các ngươi đi trước một bước chờ trẫm.
Hơi nghiêng đầu:
“Động thủ đi.
Hô Diên Uy âm thầm thở dài, nhưng vẫn nhẹ gật đầu với tướng lĩnh thủ hạ, tỏ ý động thủ.
Tướng lĩnh lĩnh mệnh lúc này vung tay lên:
"Giết!"
Khoảnh khắc đao thương vô tình, vây kín tiến lên ám sát. Máu tươi vung vẩy, người hoảng sợ xông tới bốn phía chung quanh cũng không chỗ trốn. Không ai nghĩ tới chuyện xấu có thể đến một cách đột ngột như thế.
“Bệ hạ, phụ hoàng...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết không dứt bên tai, người chết kêu r3n.
Hạo Vân Đồ mặt không thay đổi vẫn đứng nơi đó. Hạo Thanh Thanh cúi đầu khóc thầm, hai vai run rẩy.
Tiểu hài trong điện, hài tử có tư cách rút lui, đua nhau bị người lớn che mắt lại, xoay người nhanh chóng dẫn đi khỏi nơi này.
Chưởng môn ba đại phái kinh ngạc. Tất cả tu sĩ đưa mắt nhìn nhau. Hạo Hồng và hoàng hậu sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bạch rồi, hai chân như nhũn ra. Nếu không có người bên ngoài giúp đỡ, thiếu chút nữa là đứng không vững a.
Khi tất cả tiếng kêu thảm thiết đã ngưng hẳn, cấm quân rút lui rời đi, tiếp tục lục soát cả tòa hoàng cung xem còn con cá nào lọt lưới hay không.
Gió tanh thổi lên tóc dài của Hạo Vân Đồ đang đạp trong vũng máu, đi lại giữa những thi thể ngã xuống đất, từng bước một đi về hướng bậc thang, đưa tay đẩy tu sĩ ra ngăn đón, từng bước một leo lên nấc thang, đi tới trước mặt mẫu tử Hạo Hồng.
Mẫu tử, cả hai người đều kinh hoàng lui về phía sau mấy bước.
Hạo Vân Đồ không nhìn Hạo Hồng, nhìn chằm chằm vào hoàng hậu:
“Sợ ư? Vương Phi của trẫm, vốn phải là hoàng hậu của Tề quốc này, chết tại nơi bọn họ ngã xuống. Loạn quân vây công, thi thể xếp chồng, máu chảy thành sông. Vương Phi của trẫm không sợ, dùng thân ngăn tên, hương tiêu ngọc vẫn, cứu được trẫm. Ngươi nhờ phước của Vương Phi trẫm, mới có thể leo lên ngôi hoàng hậu Tề quốc. Ngươi nhìn lại chính mình mà xem, xứng đáng hay không?
Trong ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Ánh mắt miệt thị này khắc sâu đậm trong thâm tâm của hoàng hậu, khiến cho đời này bà ta không bao giờ quên được.