Thái Thúc Sơn Nhạc chau mày, mọi người nói đều có lý, đây đúng là chuyện phiền phức, ba nhà kia thật sự không hề dễ chọc, ông ta không kìm được buông tiếng thở dài: “Chính bởi vì biết những người khác không dám tùy tiện động vào ba nhà kia, cho nên đám Ngưu Hữu Đạo mới càng có khả năng mượn tay bọn hắn làm việc!”
Đao Vô Phong nói: “Ngươi có ý gì? Nhất định phải cho ba phái kia biết mặt sao? Ta đại diện Vô Thượng cung bày tỏ rõ thái độ, muốn tìm ba phái kia gây phiền phức, các ngươi cứ đi, ta không tham gia vụ náo nhiệt này!” Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Thị Như trưởng lão Bách Xuyên cốc lãnh đạm nhắc nhở một câu: “Thị Như huynh, nên làm như thế nào, bản thân ngươi cũng phải cân nhắc cho kỹ!”
Thị Như hiểu rõ ý ông ta, bọn họ là người của Nước Hàn, ở bên ngoài chiến sự của Nước Hàn và Tống quốc đang đến thời điểm then chốt.
Thắng lợi trong tầm mắt, lúc này chọc giận ba nhà kia, chỉ riêng Ngự Thú pháp môn của Vạn Thú môn và một lượng lớn phù triện của Thiên Hành tông ủng hộ đã có thể khiến chiến sự lật ngược thế cờ, đến lúc đó bọn họ sẽ không đảm đương nổi trách nhiệm!
So giữa cuộc chiến diệt quốc bên ngoài với lợi ích trong này, ông ta vẫn mong ba nhà tiếp tục duy trì trung lập.
Cũng giống như vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ngưu Hữu Đạo ai cũng dám cướp đoạt nhưng không dám tùy tiện cướp của ba nhà kia, không phải lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không trắng trợn trêu chọc vào ba phái kia.
Gương mặt Thái Thúc Sơn Nhạc co giật một hồi, trong lòng nghẹn lửa giận, hỏi: “Chẳng lẽ cứ không nghe không hỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra như vậy sao?”
Thị Như chỉ chỉ mảnh vải trong tay Thái Thúc Sơn Nhạc: “Mật báo này rốt cuộc do ai truyền đến? nếu có thể tìm được người này, tự nhiên sẽ giải được đáp án thôi. Chúng ta không ngại cầm thư này đi tìm ba phái, thử xem phản ứng của bọn hắn.”
Sắc mặt Thái Thúc Sơn Nhạc hơi hòa hoãn lại, ừm đáp: “Nói có lý!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu tán thành.
Nói làm liền làm, ba nhà gọi nhân thủ tương ứng, cùng nhau đi tìm Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông đang canh giữ ở lối ra.
Nhan Bảo Như ngồi lặng lẽ trong góc thỉnh thoảng lại nhìn người của ba môn phái trung lập rồi lại thỉnh thoảng nhìn khu vực tối đen bên ngoài.
Nàng ta đang chờ, chờ người của ba nước ở vòng ngoài tìm đến, cũng mong người của ba nước tìm đến, mong làm hỏng chuyện của Ngưu Hữu Đạo, hy vọng một hành động có thể dồn Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết!
Nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo, nghĩ đến những hành vi Ngưu Hữu Đạo đối xử với mình, trong lòng nàng ta có một sự bi phẫn khó ngăn chặn được!
Từng hình ảnh khi xảy ra chuyện vẫn còn xoay vòng rõ nét trong đầu nàng ta, tên khốn giống như ác ma kia khiến nàng ta hận thấu xương.
Nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh lúc mình phải cầu xin tha thứ, mình đã khổ sở như thế nào. Nhớ lại lúc ấy, bản thân nàng ta cũng không thể tha thứ cho mình, sao mình có thể khuất phục thứ chó đó!
Nàng ta vẫn nhớ y nguyên sau khi mình đồng ý thần phục Ngưu Hữu Đạo đã sờ vào cổ nàng ta không hề kiêng kỵ, giống như đang thưởng thứ món đồ thuộc về hắn vậy, sau đó đột nhiên bóp miệng nàng ta, lấy một viên thuốc cứng nhét vào trong miệng nàng ta.
Sau khi nuốt xuống, Ngưu Hữu Đạo nói với nàng ta đã cho nàng ta uống Khổ Thần đan!
Nàng ta kinh hãi hỏi hắn, ngươi là người của Hiểu Nguyệt các?
Ngưu Hữu Đạo không trả lời, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Nàng ta nghi ngờ không biết có phải mình thật sự uống Khổ Thần đan không, nhưng sau đó Ngưu Hữu Đạo đã thả nàng ta đi.
Hành động này khiến nàng ta hiểu rõ, hẳn là mình đã uống Khổ Thần đan, nếu không phải Ngưu Hữu Đạo tự tin có thể khống chế được nàng ta thì sẽ không thả nàng ta đi!
Trước khi chia tay, Ngưu Hữu Đạo cho nàng ta giải dược trong thời gian tương ứng, bảo nàng ta uống, nói rằng dược lượng của giải dược đủ để nàng ta kiên trì đến khi rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Đô sẽ cho nàng ta giải dược khác.
Nàng ta hỏi Ngưu Hữu Đạo, ngươi có chắc chắn mình sẽ sống sót rời khỏi bí cảnh Thiên Đô để đưa giải dược cho ta chứ?
Dường như Ngưu Hữu Đạo cực kỳ tự tin vào lực uy hiếp của Khổ Thần đan nên đã tiết lộ vài bí mật, nói đã hợp mưu với Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông, bên này thu thập được đủ linh chủng sẽ nhờ ba phái mang ra ngoài giúp, chuyện hắn giành được hạng nhất sống sót rời khỏi đây sẽ không còn là vấn đề!
Lúc đầu nàng ta không biết Ngưu Hữu Đạo có thể lấy được đủ lượng linh chủng ở đâu, mãi cho đến ban nãy nghe được vài tin tức phong thanh mới hiểu ra Ngưu Hữu Đạo liên hợp với đám yêu ma quỷ quái hải ngoại trắng trợn cướp đoạt rất nhiều linh chủng, cụ thể cướp được bao nhiêu linh chủng nàng ta không rõ, người không dính đến mấy chuyện này sẽ không thể nào hiểu rõ, có điều cuối cùng nàng ta đã hiểu ý nghĩa những lời Ngưu Hữu Đạo nói lúc đó!
Trước khi hai người chia tay, Ngưu Hữu Đạo đưa cho nàng ta phong thư, bảo nàng ta trở về lối ra ở khu rừng rậm cổ xưa, đợi người của ba phái kia đến, sau đó giao thư cho người nào đó ở Vạn Thú môn.
Thế là nàng ta tới đây, đợi sau khi người ba phái tới, nàng tìm được người kia, giao thư cho đối phương.
Thư, nàng ta đã lén xem, là mật tín, đọc không hiểu nội dung.
Nhưng từ cử chỉ ngôn hành của người nhận thư có thể thấy, cũng có thể ấn chứng lời của Ngưu Hữu Đạo, quả nhiên Ngưu Hữu Đạo âm thầm cấu kết với ba phái!
Nếu như trước đó dưới sự dâm uy của Ngưu Hữu Đạo, bị Ngưu Hữu Đạo công phá ý chí nên khuất phục, sau đó tỉnh táo lại, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng ảo não.
Tự tôn của nàng ta không cho phép mình vĩnh viễn phủ phục dưới chân Ngưu Hữu Đạo, nếu thật sự như vậy, sống còn có ý nghĩa gì? còn chẳng bằng chết đi cho rồi!
Muốn dùng Khổ Thần đan vĩnh viễn khống chế ta? Nằm mơ!
Trong lòng Nhan Bảo Như oán hận, muốn tiết lộ quan hệ của Ngưu Hữu Đạo và ba phái, nhưng trước mặt ba phái thì không dám, người ta cùng một bọn với Ngưu Hữu Đạo, tiết lộ tức là tìm chết!
Đành phải chịu đựng, đợi mãi đến khi người Tấn, Hàn, Tống đến, nàng ta quả quyết ra tay, muốn người ngăn linh chủng của Ngưu Hữu Đạo, phá hỏng chuyện tốt của Ngưu Hữu Đạo, muốn dồn Ngưu Hữu Đạo vào đường chết!
Dường như bức thư mật báo kia đã có hiệu quả, Nhan Bảo Như thấy có người tìm đến, nhìn người của Tấn, Hàn, Tống chạy tới từ trong bóng tối, nàng ta vừa căng thẳng lại hưng phấn, còn cả cảm giác khoan khoái sau khi báo được thù.
“Ba vị, nghe nói các vị cùng đám người hải ngoại kia quan hệ không tệ, nghe nói bọn hắn đưa một lượng lớn linh chủng cho các ngươi giành hạng nhất?”
Người của hai bên vừa gặp nhau, đối mặt với trưởng lão chủ sự của Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông, Thái Thúc Sơn Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười lớn tiếng ồn ào một câu.
Lời này vừa nói ra, Từ Hỏa trong đám người của Vạn Thú môn cũng là đại đệ tử của Triều Kính, là người liên hệ với Ngưu Hữu Đạo từ trước tới nay không kìm được, ánh mắt cổ quái liếc nhìn Nhan Bảo Như ngồi trong góc.
Trước kia Từ Hỏa được Triều Kính bí mật dặn dò, y không biết rốt cuộc giữa sư phụ và Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì, nhưng lời sư phụ y buộc phải nghe theo.
Nhan Bảo Như đưa tin tới, y xem rồi, Nhan Bảo Như đọc không hiểu nhưng y có thể hiểu.
Trong thư, Ngưu Hữu Đạo có dặn dò vài việc bảo y đi làm.
Đương nhiên, bảo y đích thân đi làm là vạn bất đắc dĩ, y thao tác có thể sẽ hơi phiền toái, tốt nhất là cho một tử sĩ đi làm, chuyện như vậy càng đơn giản thuận tiện càng tốt, cũng càng có sức thuyết phục!