Đồng thời, gã cũng đang chờ câu sau của lão. Gã biết lão sẽ không chỉ nói vậy, nhất định còn có chuyện gì khác, nếu không sẽ không gọi mình tới.
Tống Long ngửa mặt lên trời than thở: “Ta biết thân phận của ta làm chuyện này không hợp lý. Nhưng dù sao đây là một chuyện rất tiện tay. Nếu ta không làm, sau này làm sao ăn nói với lão Tam? Lão Tam chỉ có một đứa nhi tử như vậy, nghe nói vị đệ muội kia ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt, bảo ta gặp nàng ta phải giải thích thế nào? Hoàng huynh, theo dõi chặt Ngưu Hữu Đạo, thấy có cơ hội thích hợp lập tức giải quyết đi!”
Dứt lời, lão đứng dậy, chắp tay với Hoàng Húc Thăng, vái một cái: “Xin nhờ!”
Hoàng Húc Thăng cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ta sẽ tận lực!”
Tống Long cười: “Hoàng huynh yên tâm, chuyện này thành rồi, Tống gia tất sẽ có báo đáp!”
Đúng lúc này, một tùy tùng đi vào, đặt một tấm thiệp mời lên bàn trước mặt Tống Long, bẩm báo: “Sứ thần nước Hàn - Gia Cát Tầm sai người đưa thiệp mời tới, mời đại nhân tới dự tiệc!”
Tống Long nhận thiệp mời, mở ra xem, cau mày: “Chờ tối đến mới mở tiệc, tên nhãi Gia Cát này đang giờ trò gì đây? Bên kia có nói gì không?”
“Không có gì, chỉ nói là một bữa dạ yến phong hoa tuyết nguyệt hôi, bên đó có đưa thiệp mời tất cả sứ thần các nước.”
“Mời cả sao?” Tống Long ngờ vực. Nếu chỉ mời một mình lão, lão sẽ lo lắng có ý gì. Nhưng bên kia lại mời tất cả các sứ thần, lão lập tức cảnh giác lo mấy người này liên thủ bán đứng mình, nhất định lão phải tới xem có chuyện gì xảy ra!
Cùng là sứ thần, lão quá hiểu mấy người này mà. Ai nấy đều là kẻ không từ thủ đoạn để tranh đoạt lợi ích cho quốc gia của mình.
Những kẻ này, ai nấy đều có lòng riêng, vậy mà lại tụ tập lại chỉ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao? Tin mới lạ!
Sắp tới giờ hẹn ghi trên thiệp, lão lập tức dặn dò người làm chuẩn bị.
Bách Hoa Các tọa lạc trong vườn hoa chính giữa quán Lưu Phương, dưới ánh đèn lộng lẫy, đình đài lầu các lại có vẻ trang nhã. Ở đây có một cái hồ nhỏ.
Khách mời chưa tới, chủ nhân tới trước, Gia Cát Tầm đang chắp tay bồi hồi đứng bên nhà thủy tạ, mấy ca cơ bên cạnh đánh đàn thổi tiêu. Tiếng đàn du dương, tiếng tiêu trầm thấp, bóng đêm nặng dần.
Không bao lâu sau, sứ thần các nước đã lục tục đến. Đương nhiên Tống Long cũng có trong số đó.
Có người hỏi Gia Cát Tầm chuyện gì, y chỉ cười đáp chờ một lát sẽ biết!
Y nhìn sang sứ thần nước Tống Đồ Hoài Ngọc, hai ánh mắt khẽ chạm vào nhau.
Chờ mọi người đến đông đủ, rượu ngon đồ ăn ngon cũng lần lượt được dâng lên. Gia Cát Tầm đưa tay mời mọi người vào trong trường đình ngồi xuống.
Mọi người ngồi xuống mới phát hiện vẫn còn chỗ trống, tùy phái nước Vệ hỏi: “Gia Cát, chẳng lẽ vẫn còn những người khác?”
Bốp bốp bốp. Gia Cát Tầm vỗ tay ba lần.
Tiếng đàn tiếng tiêu dưới bậc thang lập tức dừng lại, từ một đầu khác của trường đình mọi người đang ngồi, cửa mở ra, Ngưu Hữu Đạo bước ra, đi sau còn có Phương Triết và Viên Phương tập tễnh ôm kiếm trong lòng.
Có người ngờ vực, có người không hiểu, Tống Long chỉ nheo nheo mắt lạnh lẽo nhìn Gia Cát Tầm.
Viên Phương cùng Phương Triết dừng ở ngoài đình, không cùng đi vào. Những tùy tùng khác cũng không đi vào.
Mọi người thấy Ngưu Hữu Đạo đi vào cũng không ai lo hắn ta sẽ làm xằng làm bậy. Ở đây nhiều cao thủ như vậy mà, trừ phi hắn là kẻ sống lâu quá phát chán rồi.
Ngưu Hữu Đạo tiến vào, chắp tay với mọi người: “Tại hạ Ngưu Hữu Đạo, là người dưới trướng Dung Bình Quận vương nước Yến. Làn này đáng lẽ là Vương gia tự mình tới chúc thọ cô mẫu, nhưng lại bận rộn không thể rời đi, bèn phái tại hạ tới làm giúp. Có thể gặp chư công ở đây là phúc ba đời của tại hạ!”
Sắc mặt mọi người đều khác nhau, không ai nói gì. Gia Cát Tầm đưa tay ra hiệu một hồi, Ngưu Hữu Đạo ngồi vào vị trí giữa sứ thần nước Tấn Sở Tương Ngọc và sứ thần nước Vệ.
Hắn ta vừa ngồi xuống, Tống Long đã cười lạnh hỏi: “Ở đây đều là sứ thần các nước. Ngươi là cái thá gì cũng xứng vào đây ngồi?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn bình tĩnh, hạ mi, không hé răng, mặc cho lão châm chọc.
Những người khác chỉ quan sát.
Gia Cát Tầm ấn ấn tay ra hiệu cho Tống Long bình tĩnh đừng nóng, cười nói: “Trước khi nói chính sự, có chút việc nhỏ ta muốn giải thích với chư vị một chút. Thực ra, trên đường tới Kim Châu ta đã gặp Ngưu huynh đệ, quen nhau rồi, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn. Trước đó, Ngưu huynh có tới tìm ta, nói rằng mình và Tống gia nước Yến có một đoạn ân oán, hắn ta không muốn cũng không dám đối nghịch với Tống gia. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, còn có thể làm sao? Hắn ta tới cầu ta, mong ta đứng ra làm người giảng hòa, hóa giải đoạn ân oán này. Nếu mọi người đều ở đây, thuận tiện làm chứng luôn, không biết ý Tống huynh thế nào?”
Nói rằng quen nhau trên đường tới Kim Châu chỉ là cái cớ, thực ra y muốn nói, hiện giờ Thượng Thanh tông đang nương nhờ vào nước Hàn. Mà Ngưu Hữu Đạo là một đệ tử của Thượng Thanh tông, y đứng ra làm người hòa giải cũng coi như hợp lý.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo không chịu thương lượng, kiên quyết không đồng ý để cho y dính tí quan hệ nào giữa mình với Thượng Thanh tông, rất kiên quyết nói ràng, mình đã bị Thượng Thanh tông đuổi khỏi sư môn, không có quan hệ gì nữa!
Tống Long lườm xéo: “Gia Cát Tầm, có phải ngươi quản hơi nhiều rồi không?”
Gia Cát Tầm vội xua tay: “Đừng hiểu lầm. Chỉ là nói chuyện thôi. Nói chuyện cũng không sao mà. Có câu, oan gia nên cởi không nên buộc, có một số việc, qua rồi thì cho qua đi, hà tất phải bắt mãi không thôi?”
Tống Long hừ lạnh: “Ta không hiểu ngươi nói gì. Nói chuyện chính đi! Người không liên quan thì lui ra! Đừng có tự làm mình xấu mặt!”
Gia Cát Tầm cười khổ, xòe hai tay với Ngưu Hữu Đạo, ra vẻ ta cũng chẳng có cách nào.
Sứ thần nước Tống là Đồ Hoài Ngọc nhàn nhạt nói: “Đây là khách người ta mời tới, nào có đạo lý khách đuổi khách? Lễ giáo nước Yến bị chó ăn rồi sao?”
Tống Long nhìn chăm chú: “Đồ lão nhi, đừng có rỗi hơi tìm việc!”
Những người này khi đứng trong triều đình của chính nước mình thì làm việc hay nói chuyện đều khá rụt rè, nhưng chỉ cần đi sứ ra ngoài là sẽ cùng sứ thần nước khác vỗ bàn tranh luận, hoặc đỏ mặt tía tai mắng nhau, thậm chí chửi bới th ô tục cũng là chuyện rất bình thường, chẳng bao giờ nói chuyện lịch sự cả.
Đương nhiên, mắng xong lại có thể cùng ngồi uống rượu. Uống rượu xong lại có thể mắng!
Bình thường vẫn xưng huynh gọi đệ, nhưng khi động đến lợi ích quốc gia lập tức có thể trở mặt ngay. Khi lợi ích quốc gia cần, lại lập tức có thể thân mật bàn chuyện.
Đồ Hoài Ngọc mặc kệ lão, quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Tiểu huynh đệ, lão phu khá hứng thú nghe thử xem có chuyện gì xảy ra? Không biết vì sao ngươi lại kết cừu với Tống gia?”
Những người khác cũng tò mò việc này, lần trước thấy Chu Thuận đưa người tới Yến quán đòi người là đã rất tò mò rồi.
Sứ thần nước Tề là Tả An Niên cũng cười hớn hở nói: “Nói nghe một chút đi.”
Những người khác đại để cũng khẽ gật đầu thể hiện sự tán đồng, chỉ có Tống Long sa sầm mặt. Lão rất muốn lập tức phất tay áo bỏ về, nhưng lại muốn biết chính sự Gia Cát Tầm muốn nói đến là gì.
“Vốn ta là đệ tử Thượng Thanh tông, sau đó đã bị Thượng Thanh tông trục xuất khỏi sư môn, trên đường bị sư huynh Tống Diễn Thanh chặn giết…” Ngưu Hữu Đạo nói lại mấy lời lúc trước nói với Gia Cát Tầm. Nói xong, hắn ta nhìn Tống Long chằm chằm: “Trong lần đánh giết ta ở Nam Sơn tự, ta đã giết Tống Diễn Thanh. Trong lần phục kích ta ở huyện Thương Lư, ta đã giết nhi tử của quản gia quý phủ. Lần này ngẫu nhiên gặp Tống đại nhân trong phủ thành Kim Châu, Tống đại nhân lại hạ sát thủ. Nếu không có phủ Thứ sử đứng ra, còn không biết tình hình sẽ như thế nào. Tống đại nhân, ta thực sự không muốn cứ chồng chất thù hận với Tống gia như vậy, cũng không chọc nổi Tống gia. Hôm nay có chư công ở đây làm chứng, ta nguyện thành khẩn chịu lỗi, kính xin Tống gia giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng!”