Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đùa gì thế, nơi này là địa bàn của Ngưu Hữu Đạo, đi bắt Ngưu Hữu Đạo, chưởng môn biết không?

Thế nên mọi chuyện lập tức kinh động đến Long Hưu, Long Hưu khó hiểu đi ra ngoài, đứng dưới mái hiên.

Ông ta an bài việc này là có ẩn tình khác, không nên để ai khác biết, do đó phất tay cho những người khác lui xuống hết, triệu Dịch Thư vào nhà sau mới hỏi, "Hắn vô lễ với ngươi à? Không đến mức như vậy, thật ra ta thấy từ trước đến nay ngươi chưa hề khách khí với hắn, ngươi nói xem hắn vô lễ thế nào?"

Khuôn mặt Dịch Thư đỏ trắng đan xen, nàng ta cực kỳ xấu hổ mở miệng, lắp bắp nói: "Hắn nói... Hắn nói hắn thích con."

"Ây..." Long Hưu sửng sốt, kém chút không cười ra tiếng, phát hiện tên Ngưu Hữu Đạo kia đúng là nghiêm túc. Ông ta dang hai tay nói: "Đây là chuyện tốt! Nam hoan nữ ái là chuyện rất bình thường, hắn bày tỏ sự ái mộ với người thì có gì không đúng sao? Chí ít đã chứng minh ngươi tốt, ngươi làm người khác ưa thích, người ta mới có thể nói ra lời như vậy. Ngươi không tiếp nhận có thể cự tuyệt, cần gì phải tức giận như vậy?"

"Ôi, sư phụ, không phải chuyện này đâu." Dịch Thư tức bực dậm chân.

Long Hưu: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi phải nói rõ ràng! Tiêu Dao cung chúng ta đường đường có thanh danh lớn trong thiên hạ, không thể hành sự trắng trợn mà không nói đạo lý chứ?"

Dịch Thư lại dậm chân nói: "Người này cực kỳ vô liêm sỉ, hắn còn nói hắn phải thưa chuyện cầu hôn với sư phụ, muốn cưới con!"

"Ha ha..." Long Hưu nhịn không được, trong nháy mắt cười đến hết sức vui mừng, chỉ chỉ đồ đệ của mình, tỏ vẻ hết cách với nàng ta.

Dịch Thư nổi giận, "Sư phụ, đệ tử chịu nhục, ngài còn cười được? Điều này chứng tỏ ngay từ đầu trong mắt hắn Tiêu Dao cung chúng ta chẳng là gì cả!"

Bây giờ nàng ta hoàn toàn bị thuyết phục bởi những gì Trần Đình Tú nói lúc trước, thử hỏi ngay cả nàng ta mà cũng dám vô lễ, trong mắt hắn nào có Tiêu Dao cung.

Long Hưu khoát tay áo, dở khóc dở cười nói: "Người ta thích ngươi, muốn cầu hôn cưới ngươi, có cái gì không bình thường sao? Đây là chuyện tốt thôi! Hơn nữa, quyền chủ động ở bên chúng ta, ngươi đồng ý lấy chồng hay không còn phải tùy vào quyết định của ngươi, cần gì phải vì chuyện này mà đi bắt người?"

Dịch Thư thực sự khó mà nói ra chuyện bị người ta sờ mông, nàng ta là một hoàng hoa khuê các, một thiếu nữ còn trong trắng. Một khi chuyện này bị truyền ra, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác? Nàng ta chỉ muốn bắt lấy Ngưu Hữu Đạo rồi giế t chết để trút mối hận trong lòng, tiện thể diệt khẩu!

Thấy dáng vẻ "dầu muối không ăn thua" của sư phụ, nàng ta hơi điên lên, "Sư phụ, không phải như ngài nghĩ, người kia quá vô liêm sỉ, hắn... Hắn động tay động chân với con! Hắn bị con đả thương sau đó trốn vào Lưu Tiên tông, tóm lại quyết không thể để hắn chạy, con tất phải băm hắn ra làm trăm mảnh!"

Long Hưu sửng sốt, không cười được, lạnh giọng nói: "Ngươi đả thương hắn?"

Thấy sư phụ không quan tâm chuyện mình bị người ta động tay động chân, ngược lại quan tâm người ta bị đả thương, Dịch Thư nhất thời uất ức, "Hắn vô lễ với con, con không đánh hắn, còn có thể bỏ qua cho hắn sao?"

"Hồ đồ!" Long Hưu trở mặt trong nháy mắt, vung tay áo chỉ về nàng ta, giận dữ mắng mỏ, "Ngươi có biết thế cục trước mắt hay không? Người Lăng Tiêu Các cùng Thiên Nữ Giáo đến mà ngươi không thấy sao? Một khi đưa hắn vào đường cùng, ngươi có nghĩ tới hậu quả không?"

Nước mắt Dịch Thư tuôn ra lã chã, chực khóc nói: "Sư phụ, chẳng lẽ trong mắt ngài,

sự trong sạch của đệ tử không đáng một đồng sao?"

Long Hưu giận dữ mắng mỏ: "Đáng gì chứ? Hắn làm gì ngươi sao? Hắn dám làm gì ngươi à? Người con gái thướt tha dịu dàng, bậc quân tử mong được sánh duyên có lỗi sao? Đáng để ngươi chuyện bé xé ra to ư? Còn đả thương người khác, ngươi cho rằng ngươi là đệ tử của Tiêu Dao cung là có thể ngông cuồng trong thiên hạ muốn làm gì thì làm có phải không? Không biết trời cao đất dày, ta cảnh cáo ngươi, về sau còn dám làm càn như vậy, ta lập tức cưỡng ép ngươi gả cho hắn, để cho ngươi biết cái gì gọi là đau khổ!"

Dịch Thư đứng tại đó, thân thể run rẩy, không khống chế nổi tâm tình của mình, nghẹn ngào rơi lệ, dáng vẻ thương tâm gần chết.

Long Hưu đi qua đi lại một hồi, ngừng ở trước mặt nàng ta, trầm giọng nói: "Ngưu Hữu Đạo đang ở nơi nào?" Thấy nàng ta không nói lời nào, ông ta lập tức lớn giọng, "Ta hỏi hắn ở đâu, ngươi không nghe thấy à?"

Dịch Thư nức nở nói: "Lúc nãy trốn vào Lưu Tiên tông, hiện tại không biết."

"Hồ đồ!" Long Hưu phất tay áo mà đi, gọi người đi theo mình, thẳng đến Lưu Tiên tông...

Trong Lưu Tiên tông, Quản Phương Nghi đến, vào thẳng một gian phòng. Người canh giữ ở cửa ra vào là Ngô lão nhị, hắn ta chỉ vào bên trong, bảo bà ta vào.

Trần Bá không tiến vào, chỉ gặp Ngô lão nhị ở ngoài, hỏi một tiếng, "Đạo gia không sao chứ?"

Ngô lão nhị: "Vết thương không nhẹ, nhưng không cần lo lắng đến tính mạng."

Trần Bá lắc đầu, "Sao phải tự làm khổ mình."

Ngô lão nhị cũng lắc đầu, nói khẽ: "Gan thật lớn, ngay cả mông của đồ đệ Long Hưu mà cũng dám túm, không biết đại tỷ có ghen hay không, ngươi không nói cho đại tỷ biết sao?"

Người bên trong bên ngoài, đều cho rằng Ngưu Hữu Đạo và Hồng Nương có quan hệ thân mật, dù sao năm đó ở Phù Phương viên hai người ở bên nhau, ai có thể tin tưởng được cô nam quả nữ ngụ cùng chỗ có thể không có việc gì?

Trần Bá: "Hồng Nương hỏi ta nguyên nhân, ta có thể không nói sao?"

"Đừng gây thêm tổn thương cho bà ấy là được." Ngô lão nhị quay đầu "chậc" một tiếng, có vẻ như lo lắng Quản Phương Nghi sẽ ghen.

Quản Phương Nghi vào trong, thuận tay đóng cửa lại. Trên giường, Ngưu Hữu Đạo với sắc mặt khó coi đang nằm ở kia, hé một mắt nhìn xem bà ta đến gần.

Vuốt vuốt váy sau mông, Quản Phương Nghi nghiêng người ngồi ở bên cạnh giường, nhìn qua vết máu trên khóe miệng và quần áo của hắn, đưa tay bắt lấy cổ tay hắn kiểm tra.

Sau một lúc điều tra, Quản Phương Nghi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, thuận tay hất cổ tay hắn ra, châm chọc nói: "Đại danh của Đạo gia trong giới tu hành, vì sờ mông một nữ nhân nên bị đánh trọng thương, truyền đi coi như bị chê cười, ngươi đây ngay cả mặt mũi cũng không cần nhỉ!"

Ngưu Hữu Đạo nằm ở kia than thở nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu."

"Mẫu Đơn, Hắc Mẫu Đơn sớm đã chết, nếu nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, chẳng phải sẽ bị ngươi chọc tức đến mức sống dậy à?" Quản Phương Nghi mỉa mai với vẻ mặt hứng thú, hỏi lại: "Đạo gia, không ngờ miệng ngươi dẻo thật đấy, cảm thấy mông của cô nương trẻ tuổi thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt, "Ta bị thương thành ra thế này, ngươi có một chút thông cảm nào không?"

"Do ngươi tự tìm đến, đổ lỗi cho ai." Đang nói chuyện, Quản Phương Nghi đưa tay mò lên ngực Ngưu Hữu Đạo, đột nhiên dùng sức nhấn xuống, Ngưu Hữu Đạo vốn bị thương, hai mắt mở to, thiếu chút thổ huyết, một tay đẩy tay bà ta ra, ho khan hai tiếng.

Quản Phương Nghi cười khanh khách, cúi người nhìn kỹ hắn, "Ta nói nhé Đạo gia, bị thương thành thế này, chuyện là như thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo th ở dốc một hơi, mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Long Hưu sắp đặt cho Dịch Thư cùng ta dạo chơi."

Quản Phương Nghi lập tức hiểu, quả nhiên phán đoán của bà ta không sai biệt lắm, bà ta biết ý đồ của Long Hưu, lúc trước đi Tiêu Dao cung, Ngưu Hữu Đạo nói qua với bà ta, còn lấy bà ta ra làm lá chắn. Quản Phương Nghi trêu tức nói: "Đáng để ngươi dốc cạn vốn liếng đến mức như thế à?"

Ngưu Hữu Đạo than ôi thở dài: "Long Hưu cao cao tại thượng, thân thích có địa vị cao quý, tự mình gầy dựng Mao Lư sơn trang. Trước đó ta còn cảm thấy có chút kỳ quái, chờ Long Hưu an bài Dịch Thư rồi, ta mới ý thức được tình hình không đúng nên mới dốc hết vốn liếng chơi cứng một chút, Long Hưu tám chín phần muốn để Dịch Thư ở lại Mao Lư sơn trang. Ngay cả ông ta có dùng cớ gì thì ta đều có thể đoán ra một hai phần, trước mắt việc Nam Châu khởi binh, chính là cái cớ tốt nhất, thật sự nếu để ông ta cài nữ nhân đó vào để giám sát, về sau ắt phải dây dưa đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK