Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ có bà ta, rất nhiều người đi theo Ngưu Hữu Đạo đều có cảm giác và tâm thái tương tự như vậy.

Trong mắt bọn họ, Ngưu Hữu Đạo chính là Đạo gia của bọn họ, không chỉ là xưng hô khách khí qua miệng, họa phúc vinh nhục của một đám người trong giới tu hành đều gắn liền với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo vừa đi ra khỏi phòng nhỏ bên này, Trần Quy Thạc chầm chậm chạy đến bẩm báo: “Đạo gia, người của Quy Miên Các đến.”

Người từng là đệ tử của Thượng Thanh Tông, từng là sư huynh của Ngưu Hữu Đạo, sớm đã đổi giọng rồi.

Trần Quy Thạc nhiều lần hồi tưởng lại khi xưa cũng thường âm thầm bùi ngùi lúc phò giúp Tống Diễn Thanh, Tống Diễn Thanh chết rồi, nhà Tống đã sụp đổ. Chạy tới Bắc Châu, Thiệu Bình Ba cũng thất bại rồi, phải lưu lạc ở nước Tấn. Mà Thượng Thanh Tông thì sao, Tổ Đình cũng mất rồi, phải lưu lạc tới nước Vệ. Nhìn lại chính mình hôm nay, dường như còn tốt hơn so với bọn người Thượng Thanh Tông, đến nay ông ta lại làm việc ở Tử Kim Động mà khi xưa Thượng Thanh Tông luôn khao khát. Không khỏi cảm khái tạo hóa trêu người!

“Quy Miên Các…” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, hắn ở Tử Kim Động đã được một thời gian, người của Quy Miên Các dường như chưa từng để ý đến hắn, lần này lại chủ động tìm đến, cũng không biết là có chuyện gì. Suy nghĩ một lát, vẫn không hiểu nổi, hắn vừa thích thú vừa hoài nghi nói: “Cho mời!”

“Vâng!” Trần Quy Thạc bước nhanh mà đi.

Một lát sau, Cự An đã đến, trong tay còn có xách theo một cái giỏ, đến trước mặt Ngưu Ngưu Đạo hành lễ: “Sư thúc.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn vào thứ bên trong chiếc giỏ, là một giỏ trái cây vỏ vàng óng ánh, hắn hỏi: “Tìm ta có chuyện, sư phụ muốn tìm ta sao?”

Cự An cười nói: “Không phải, sư tổ tĩnh tu, sẽ không hành động. Vừa ở sau núi nhìn thấy một cây quả dại, rất tươi, là đặc sản địa phương, cũng có thể coi là hiếm gặp, chắc hẳn sư thúc chưa từng được thưởng thức nên ta tiện đường mang đến cho sư thúc một ít nếm thử.”

“Ồ!” Ngưu Hữu Đạo bán tín bán nghi.

Cự An đặt giỏ hoa quả xuống, cung kính cáo lui

“Đến vì tặng giỏ trái cây này sao?” Quản Phương Nghi thì thầm.

Ngưu Hữu Đạo thò tay vào trong giỏ quả lấy ra một quả, đặt trước mũi ngửi ngửi hương thơm, dần dần lộ vẻ đăm chiêu, quay đầu lại nhìn về phía Quy Miên Các.

“Đúng là vì Thiên Hỏa Vô Cực Thuật...”

Trong đại điện nghị sự, sau khi Cung Lâm Sách nghe Nghiêm Lập bẩm báo xong thì như suy nghĩ gì đó lầm bầm.

Mấy vị trưởng lão cũng vậy, đều lộ vẻ mặt suy tư.

Cung Lâm Sách sau khi tĩnh hồn lại, mỉm cười gật đầu nói với Nghiêm Lập: “Mấy ngày nay Nghiêm sư đệ chạy tới chạy lui bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thực sự vất vả rồi.”

Nghiêm Lập khiêm tốn nói: “Chưa nói tới vất vả gì, đây là chuyện trong bổn phận, nên làm thôi.”

“Nghiêm sư đệ, việc này làm khá lắm.” Nguyên Ngạn khen một tiếng, rồi lại nói với Cung Lâm Sách: “Chưởng môn sư huynh, Nghiêm sư đệ cung cấp tin tức rất quan trọng, cũng coi như nhắc nhở chúng ta, Côn Lâm Thụ kia trông có vẻ chỉ là một đệ tử bình thường của Thiên Hỏa giáo, nhưng kỳ thực lại có ý nghĩa không tầm thường với Thiên Hỏa giáo, xem ra không chỉ luyện được một Hỏa Mị Độn Ảnh... Có người này trong tay sẽ rất có tiền đồ!”

Nghiêm Lập lắc đầu: “Ta hiểu ý của Nguyên sư huynh, có điều Ngưu Hữu Đạo cũng không phải không có lý. Thiên Hỏa Vô Cực thuật tuy tốt, nhưng cho dù là Thiên Hỏa giáo nghiên cứu công pháp tính hỏa, sau ba đời chỉ có mình Côn Lâm Thụ này luyện thành, chẳng lẽ thứ này chúng ta còn có thể so sánh với Thiên Hỏa giáo luôn chìm đắm trong đạo này sao? Bởi vậy có thể đoán được, dù công pháp này có rơi vào tay chúng ta, ý nghĩa cũng không lớn lắm.”

Phó Quân Nhượng trưởng lão khoát tay: “Lời này tuy không sai, nhưng với Thiên Hỏa giáo sẽ có ý nghĩa khác. Tuy Thiên Hỏa giáo sẽ không từ bỏ người này, sẽ không để hắn rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo làm nô lệ, nếu thật sự như vậy, e là Thiên Hỏa giáo sẽ ăn ngủ không yên, cũng chắc chắn sẽ tìm chúng ta đòi lại người này.”

Doãn Dĩ Đức trưởng lão trầm ngâm nói: “Nếu Thiên Hỏa giáo thật sự gây áp lực, người này e là chúng ta không thể lưu được. Yến quốc duy trì cục diện lớn như vậy, thay đổi chiến mã mới cũ không thể tách rời được Tề quốc. người này, chúng ta có muốn ko trả cũng khó. Có điều, có thể dựa vào điều này để đàm phán, lần này e là Thiên Hỏa giáo không đổ chút máu không được rồi.”

Nguyên Ngạn trưởng lão gật đầu: “Ta cũng có ý này, cả đám người từ trên xuống dưới chúng ta đã giúp đỡ Ngưu Hữu Đạo một vụ, giờ xem ra cũng không phải là phí công.”

Nghiêm Lập chần chờ nói: “Ý của chư vị sư huynh ta hiểu, nhưng hai vợ chồng kia theo giao hẹn sẽ là người của Ngưu Hữu Đạo, là nô bộc của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo có thể dễ dàng giao người cho chúng ta xử trí sao?”

Mạc Linh Tuyết trưởng lão nói: “Nghiêm sư đệ, lời này của đệ không đúng rồi. Ngưu Hữu Đạo hắn giờ đang là trưởng lão của Tử Kim động, liên quan đến lợi ích của Tử Kim động, hắn nhất định phải tuân theo đại cục, cũng phải suy nghĩ cho đại cục.”

Nghiêm Lập: “Lại là suy nghĩ cho đại cục? Đương nhiên, đúng là phải suy nghĩ cho đại cục của Tử Kim động. Nhưng chúng ta cứ nhiều lần chụp cho hắn cái mũ này có ổn không? Lần trước dày vò như vậy, hắn liền trả đũa lại ở Bắc châu, lần này nếu lại gây chuyện... Ta nói thẳng nhé, phía đông giáp Tống quốc nếu không có thế lực Nam châu dốc sức, Yến quốc đã sụp đổ lâu rồi, tây chinh Triệu quốc cũng là nhân mã Nam châu phát huy tác dụng trụ cột, khiến Triệu quốc diệt quốc cũng là Ngưu Hữu Đạo âm thầm liên kết với Hiểu Nguyệt các phát huy tác dụng mang tính then chốt, chẳng những giúp Yến quốc tránh khỏi nguy hiểm, còn kiếm được lợi ích lớn cho Yến quốc.”

“Thời khắc quốc chiến giao phong, nhân mã đề phòng hỏa lực tập trung của Hàn quốc ở biên cảnh cũng là thế lực của hắn nắm chủ đạo. Thế lực kia của hắn nhiều lần lập được công lớn, sau trận chiến cũng chẳng thấy lợi lộc gì, chúng ta ngược lại còn áp chế thế lực của hắn mở rộng, còn muốn giữ tài lộ của hắn, còn luôn muốn hắn suy nghĩ cho đại cục. Chuyện Bắc châu là lời cnahr cáo của hắn. nếu chúng ta còn tiếp tục làm như vậy, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là mọi người, có thể chịu được một lúc, ai có thể nhẫn nhịn được mãi? Ta tiếp xúc với hắn khá nhiều, có hiểu sơ về hắn. Tên này chắc chắn không phải ăn chay, một khi phản kích, thật sự chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì không thể ngờ tới không.”

Mạc Linh Tuyết nói: “Nghiêm sư đệ, tại sao ta lại cảm thấy đệ đang nói giúp cho hắn ấy nhỉ?”

Nghiêm Lập: “Sư tỷ, ta không nói giúp hắn, ta cảm thấy hắn vắt óc bày mưu tính kế tóm lấy phu thê kia, chắc chắn có toan tính, chúng ta cứ tâm niệm lợi ích, lẽ nào hắn lại không biết? hắn đâu có ngốc, ngược lại còn cực kỳ tinh ranh.”

Cung Lâm Sách nhíu mày nói: “Ý của đệ là, hắn tóm lấy hai phu thê kia là muốn kiếm lợi ích từ bên Thiên Hỏa giáo?”

Nghiêm Lập: “Chưởng môn sư huynh, chúng ta đều biết một khi Thiên Hỏa giáo gây áp lực, rất khó không giao người ra, chẳng lẽ hắn lại không biết? nếu như không vì kiếm lợi ích, hắn cần phải mất công vô ích như vậy không? Điều kiện cực kỳ hà khắc hắn đưa ra kia.

Hắn biết đám Tiền Phục Thành chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn còn đọc được suy nghĩ nghĩ cách k1ch thích bọn hắn đồng ý, điều này bình thường sao? Hắn giống như bất đắc dĩ mới đồng ý ứng chiến sao? Rõ ràng là đã xếp đặt cái bẫy để đám Tiền Phục Thành chui vào, không có lợi ích, sao hắn phải làm như vậy?”

Cung Lâm Sách: “Lúc đầu hình như đệ không nói vậy, đệ nói hắn chỉ muốn thăm dò xem trong chuyện này có ẩn tình gì không?”

Nghiêm Lập hơi ngượng ngùng nói: “Ta đoán chừng ngay từ đầu hắn cũng không biết rõ việc này, giờ ta chỉ đang cố gắng hết sức suy nghĩ về hắn theo chiều hướng xấu nhất thôi. Thằng nhãi kia hay đa nghi nhưng đều đa nghi không sai, chí ít lợi ích trước mắt đã có thể nhìn thấy rồi, hắn còn có thể dễ dàng dừng tay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK