Thiệu Phục Ba: "Lúc hắn ta ép bọn con, phụ thân có nói gì không? Không tha thứ cho bọn con thì có thể làm gì? Ông ta chỉ có mấy người bọn con là con trai, cũng không thể gi ết chết bọn con sau khi lão đại chết chứ? Đến lúc đó ai lo ma chay cho ông ta? Tiếp tục sinh đứa nữa chỉ sợ cũng không chờ được đến lúc nó lớn lên thành tài đúng không? Trẻ nhỏ há có thể gánh vác an ngoài quản trong khống chế Bắc Châu? Hơn nữa, có việc gì thì một mình con gánh chịu, không trách được lên đầu Nhị ca, chỉ cần Nhị ca có thể ra mặt, những người khác sẽ phải nhìn sắc mặt của Nhị ca, họ không dám làm gì con đâu, con tạm thời chịu chút ấm ức cũng không có gì!"
Thiệu Vô Ba: "Mẫu thân yên tâm, chỉ cần có thể đẩy ngã hắn ta, thì Tam đệ sẽ không có việc gì, cùng lắm là chịu chút trách phạt. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chúng ta ngược lại sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ta ép chết! Mẫu thân, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, không thể lòng dạ đàn bà được đâu!"
"Thôi! Tùy các con đi!" Nguyễn thị bất đắc dĩ lắc đầu.
"Được!" Thiệu Vô Ba gật đầu, chắp tay nói: "Kính xin mẫu thân đến chỗ phụ thân bên kia nhìn chằm chằm, phối hợp với bọn con bất cứ lúc nào!"
Chuyện đến nước này, Nguyễn thị cũng bị hai đứa con trai làm cho hết cách, nghe theo ý của con trai đi đến chỗ Thiệu Đăng Vân.
Hai huynh đệ đứng dưới mái hiên, Thiệu Vô Ba ngẩng đầu lên nhìn trời, "Thành bại ngay ở hôm nay, lão tam, cần phải cẩn thận!"
Thiệu Phục Ba cười cười, "Nhị ca, sau khi chuyện này thành công, đệ muốn ngủ với nữ nhân của hắn ta!"
"Ai?" Thiệu Vô Ba ngạc nhiên, theo như y biết, lão đại không có nữ nhân, chỉ có mấy nha hoàn thị tẩm, đây không tính là nữ nhân của lão đại đúng không?
Thiệu Phục Ba cười ha ha đáp: "Đường Nghi! Nữ nhân kia quả thật có dáng dấp xinh đẹp, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khí chất có khí chất, sau khi chuyện thành công đệ nhất định phải ngủ với nữ nhân mà hắn ta yêu thích, nếu không khó giải mối hận dồn nén trong lòng đệ nhiều năm qua!”
"Chuyện này… Thượng Thanh tông phụ thuộc vào Bắc Châu ta ngược lại dễ xử lý, nhưng nam nhân của Đường Nghi là Ngưu Hữu Đạo. Thủ đoạn của lão đại thế nào đệ cũng biết rồi đó, tên kia có thể đấu tay đôi với lão đại, tất nhiên không đơn giản, vô duyên vô cớ không cần thiết phải trêu chọc vào kẻ thủ như vậy…” Trong trầm ngâm Thiệu Vô Ba thấy trên mặt đệ đệ mình lộ vẻ thất vọng, lập tức thay đổi thái độ, đưa tay vỗ vỗ vai đệ đệ mình, "Được rồi! Ta sẽ nghĩ cách giải quyết việc này, ta cũng sẽ nghĩ cách khiến cô ta phải phục tùng đệ, cho dù đệ bị phụ thân nhốt vào trong ngục, ta cũng sẽ nghĩ cách đưa cô ta vào ngục tự c ởi quần áo ra cùng đệ thống khoái!"
"Ha ha, được, cứ chờ tin tức tốt của đệ!" Thiệu Phục Ba mặt mày hớn hở, vỗ vỗ bộ ngực, nhanh chân bỏ đi…
Phủ Lăng Ba, trong thư phòng, Thiệu Bình Ba đang múa bút thành văn, từng hàng chữ giận dữ mắng mỏ quan viên làm việc bất lợi nơi nào đó!
Đúng lúc này, quản gia Thiệu Tam Tỉnh vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng, cũng chẳng bận tâm tới quy củ, thất kinh bẩm báo: "Đại công tử, chuyện lớn không ổn!"
Thiệu Bình Ba ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lại tiếp tục viết chữ của mình, lạnh lùng nói: "Gấp cái gì, từ từ mà nói, trời sập hay gì!"
Thiệu Tam Tỉnh căn bản không có ý định từ từ nói, thấy dáng vẻ của Thiệu Bình Ba vẫn luôn từ tốn, ngược lại càng tỏ ra sốt ruột, vô cùng lo lắng nói: "Đại công tử, thật sự đã xảy ra chuyện! Nguyễn thị bên kia đã biết được chuyện Đại công tử lợi dụng Băng Tuyết các diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, Nhị công tử, Tam công tử và Nguyễn thị đã mưu đồ bí mật vạch trần việc này, hiện nay, bọn họ đã đến chỗ Chung Dương Húc bên kia, đã không kịp ngăn cản nữa rồi ạ!"
Chung Dương Húc, Trưởng lão của Đại Thiền sơn, ở đây đã lâu, còn là người chịu trách nhiệm của Đại Thiền sơn ở Bắc Châu bên này, cũng là pháp sư tùy tùng số một bên cạnh Thiệu Đăng Vân.
Thiệu Bình Ba vừa nâng bút chấm vào nghiên mực sắc mặt đại biến, ngón tay buông lỏng, lạch cạch một tiếng, một giọt mực nước rơi vãi trên tờ giấy trắng nhìn mà giật mình.
Cuối cùng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Trong nháy mắt sắc mặt Thiệu Bình Ba tái nhợt, hắn ta chậm rãi đứng lên, từ từ ra khỏi bàn dài, tới gần Thiệu Tam Tỉnh, hai mắt như muốn nảy ra ngọn lửa, trầm giọng hỏi: "Sao bọn họ lại biết được việc này?"
Người bên cạnh mẹ con Nguyễn thị gần như đã bị hắn ta điều đi sạch sẽ, đừng nói không có tu sĩ lui tới, ngay cả người hầu tâm phúc bên cạnh trên cơ bản đều bị hắn ta âm thầm khống chế hết. Huống chi việc này làm cực kỳ bí ẩn, ngay cả Đại Thiền sơn cũng không biết chút gì.
Có thể nói rằng, mọi nhất cử nhất động của mẹ con Nguyễn thị trên cơ bản đều không thể chạy thoát ánh mắt của hắn ta, từng âm thầm nói gì về hắn ta, từng mắng hắn ta cái gì, trên cơ bản hắn ta đều biết hết.
Giấu mà không phát, không động vào ba mẹ con kia là bởi vì còn kiêng kị phụ thân Thiệu Đăng Vân, làm chuyện quá tuyệt tình về mặt thanh danh cũng không hay lắm, bất lợi cho tương lai tiếp nhận Bắc Châu của hắn ta, bất kể có gì không thoải mái, đều phải đợi đến khi hắn ta thuận lợi tiếp quản đại quyền Bắc Châu rồi hẵng nói, bây giờ hắn ta rất cần uy tín của phụ thân nhằm đè ép những kiêu binh hãn tướng kia.
Chỉ cần tình thế vẫn còn nằm trong vòng khống chế của hắn ta, có một số chuyện hắn ta tạm thời không cần thiết phải so đo tính toán.
Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu, lão cũng không biết rõ đối phương làm sao lại biết được việc này, cất tiếng đau buồn: "Đại công tử, đi thôi! Sợ là sợ người một nhà đâm dao sau lưng, Nguyễn thị bên kia đang chơi quân pháp bất vị thân, kêu Đại Thiền sơn làm sao bây giờ? Hoàng Liệt đã bảo đảm với Băng Tuyết các bên kia, việc này mà bị vạch trần ra, Đại Thiền sơn ắt sẽ không bỏ qua cho Đại công tử! Nhân lúc bên kia còn chưa kịp phản ứng, tranh thủ thời gian thoát thân đi. Chỉ có tránh thoát hôm nay, mới có cơ hội mưu tính ngày sau, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt! Đại công tử, đi nhanh đi, còn chậm nữa thì sẽ không kịp!”
Một câu "Hoàng Liệt đã bảo đảm với Băng Tuyết các’, trong đầu Thiệu Bình Ba nhanh chóng hiện lên chuyện Ngưu Hữu Đạo từng mời Hoàng Liệt đến Băng Tuyết các.
Bây giờ đem nhân quả trước sau ra so sánh liên tưởng như thế, nếu còn không kịp phản ứng, vậy thì không phải Thiệu Bình Ba hắn ta nữa, môi hắn ta mang theo mấy phần run rẩy, "Mẹ con Nguyễn thị nằm dưới sự khống chế của ta, thật sự muốn mưu tính việc này, trước đó không thể nào ngay cả một chút mánh khóe mà ta cũng không biết. Băng Tuyết các vừa xảy ra lời đồn, bên này lập tức cũng cùng ra tay theo, không cho ta cơ hội kịp th ở dốc xoay chuyển tình thế, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là có người đứng đằng sau chủ mưu hại ta!"
Thiệu Tam Tỉnh giật mình: "Ai?"
"Ngưu Hữu Đạo! Ta đã trúng bẫy của tên gian tặc kia…” Nói đến đây, Thiệu Bình Ba đột nhiên một tay ôm tim, sắc mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Phát hiện tình trạng của hắn ta không đúng, Thiệu Tam Tỉnh kinh hô, "Đại công tử!"
"Phốc!" Quai hàm Thiệu Bình Ba căng cứng đột nhiên buông lỏng, sau đó khí huyết công tâm phun ra một búng máu, hai mắt trắng dã, người thẳng tắp ngã về phía sau.
May là Thiệu Tam Tỉnh sớm phát hiện không đúng, nhanh tay đỡ lấy hắn ta, không để đầu hắn ta nện trúng cái bàn phía sau, đỡ hắn ta qua bên cạnh ngồi xuống trên ghế, liên tục vuốt thuận bộ ngực của hắn ta hòng giúp hắn ta bình phục hô hấp, "Đại công tử, người sao rồi?"
Sau khi mặt Thiệu Bình Ba đỏ lên phun ra một búng máu, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, trong nháy mắt hoàn toàn không có huyết sắc, trắng đến dọa người.