Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Hữu Đạo khẽ mỉm cười: “Thứ mà sau bao nhiêu năm mới chỉ có ngươi luyện thành, ta đây không có hứng thú, cũng sẽ không lãng phí thời gian đi nghiên cứu.”

“Ta đã nói chi tiết tình hình sự việc rồi, giờ có thể cho ta gặp sư muộc được chưa?” Côn Lâm Thụ đôi mắt đầy trông mong hỏi, mới tân hôn không lâu mà đã hại sư muội rơi vào tình cảnh này, trong lòng hắn ta rất tự trách, nóng lòng muốn gặp sư muội để trò chuyện với nàng.

Ngưu Hữu Đạo nói thẳng: “Ta đã nói thì sẽ giữ lời, cho các ngươi thời gian một khắc, có đủ không?”

Đương nhiên không đủ, Côn Lâm Thụ muốn luôn được ở cùng một chỗ với nàng, nhưng hắn ta dường như không có quyền cò kè mặc cả, chỉ có thể yên lặng khẽ gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu cho Quản Phương Nghi.

Một lát sau, Hỏa Phượng Hoàng đến, hai, hai mắt đã khóc đỏ hoe, nhìn cũng biết là đã đau lòng rất lâu rồi.

Huynh muội hai người gặp mặt, Hỏa Phượng Hoàng kéo Côn Lâm Thụ lại gần, nhìn thấy vết thương trên mặt hắn ta, vội hỏi: “Sư huynh, vết thương của huynh thế nào rồi?”

Côn Lâm Thụ lại vội vàng hỏi nàng ta: “Sư muội, bọn họ không làm gì muội chứ?” Lời này hiển nhiên là có chút giống như sợ Ngưu Hữu Đạo tìm cho sư muội bảy tám nam nhân vậy, lời Ngưu Hữu Đạo khen sư muội xinh đẹp hắn ta vẫn còn nhớ nguyên như mới.

Hai vợ chồng, huynh ân cần với muội, muội ân cần với huynh, hỏi thăm nhau tới tới lui lui mãi không thôi.

Nghiêm Lập dần mất hứng thú, cảm thấy không có chút sức nào.

Ngưu Hữu Đạo ánh mắt lạnh lùng bàng quan, trên người hai vợ chồng họ có tu vi cấm chế, thời gian cho hai người gặp nhau cũng có hạn, hai người không nói chuyện cho thỏa lời, chắc sẽ không lập tức làm chuyện gì ngốc nghếch, mà thời gian gặp mặt ngắn ngủi nên cũng không lo.

Thấy thời gian sắp hết, Côn Lâm Thụ vẫn bày tỏ thái độ ân hận, nói mình có lỗi với sư muội, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên chen vào nhắc đến một chuyện: “Vừa rồi Tiền trưởng lão của các ngươi muốn đem các ngươi trở về, đã bị ta ngăn cản…” Ngưu Hữu Đạo kể tình hình của Tiền Phục Thành cho Hỏa Phượng Hoàng biết.

Nghiêm Lập vô tình nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, không biết hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì, liền bắt đầu có cân nhắc tới lời nói này.

Nghe xong, Hỏa Phượng Hoàng nhìn Côn Lâm Thụ, hắn ta khẽ gật đầu, xác định sự việc đúng là như vậy.

“Được rồi, thời gian cũng sắp hết rồi, các ngươi bình tĩnh một chút.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu báo một tiếng, Hỏa Phượng Hoàng lại bị đem đi.

Côn Lâm Thụ hơi sốt ruột cũng bị người kéo giữ lại, nhìn thấy sư muội đã khuất bóng, Côn Lâm Thụ lập tức quay đầu lại nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đừng làm tổn hại sư muội ta.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Điều này còn phải xem ngươi có muốn làm sư muội của ngươi phải chịu tổn hại hay không, ngươi không sao thì tự khắc sư muội của ngươi cũng không sao.” Dứt lời, Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu, lập tức có mấy người đi tới đưa Côn Lâm Thụ đi.

Lúc này, Nghiêm Lập mới tiến gần tới chỗ Ngưu Hữu Đạo, nói: “Côn Lâm Thụ thân mang bí thuật cao siêu của Thiên Hỏa giáo, e là Thiên Hỏa giáo không cam lòng để cho hắn rơi vào tay đệ, chắc chắn sẽ gây áp lực với Tử Kim Động để đồi người, chỉ sợ rằng đệ giữ không nổi người này đâu.”

Ngưu Hữu Đạo khoanh tay cười ha ha: “Hơn nữa, ta giữ hắn trước. Đúng rồi, Tiền Phục Thành về rồi sao?”

“Đệ thấy hắn ta còn có tâm trạng ở lại đây sao?” Nghiêm Lập hỏi lại, rồi lại lắc đầu bùi ngùi nói: “Chạy không dám chạy, quay về thì lại không biết phải ăn nói thế nào, ta thấy buồn thay cho tình cảnh của hắn, vị Tiền huynh này, lúc này e là gặp phiền toái lớn rồi.” Nghiêm Lập nghiêng đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, vẫn là đệ lợi hại, kéo Tiền Trang trưởng lão tới làm người chứng kiến, Tiền Phục Thành muốn trốn nợ cũng không được. Lần này chính là bắt chẹt cơ hội tốt của Tiền Phục Thành...”

Chuyện này lại là chuyện mà nhiều người tận mắt chứng kiến, lấy ra uy hiếp để áp chế Tiền Phục Thành, Ngưu Hữu Đạo cho rằng không thích hợp, thuận miệng trả lời: “Ta tốt xấu gì cũng đường đường chính chính là trưởng lão của Tử Kim Động, ta không làm loại chuyện bỉ ổi như vậy.”

“…” Nghiêm Lập im lặng không nói gì.

Đơi Nghiêm Lập đi khỏi, Ngưu Hữu Đạo đi tới nơi giam lỏng Hỏa Phượng Hoàng, vừa vào cửa liền gặp Hỏa Phượng Hoàng ngồi cạnh giường lau nước mắt.

Vừa mới tân hôn mà đã thành ra như vậy, hắn có thể hiểu được tâm tình của nàng ta.

Ngẩng đầu lên thấy Ngưu Hữu Đạo vào, Hỏa Phượng Hoàng sợ tới mức lùi lại về phía tường, căng thẳng nói: “Ngươi muốn làm gì?” Những lời khen về sắc đẹp của nàng mà người nào đó nói ra, nàng vẫn còn nhớ rõ.

Ngưu Hữu Đạo: “Tiền Phục Thành muốn đưa Côn Lâm Thụ đi, đánh cược vào người, cô có biết Côn Lâm Thụ sẽ có kết cục thế nào khi rời khỏi Tử Kim Động không?”

Hỏa Phượng Hoàng sợ hắn sẽ làm chuyện xằng bậy gì với mình, hơn nữa đang trong lúc đau lòng, làm sao nghĩ sâu xa cho được, căng thẳng nói: “Đương nhiên là quay về Thiên Hỏa giáo.”

Nàng ta căn bản không hiểu được thâm ý trong lời nói của đối phương.

Lúc trước, vợ chồng son gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo đứng bên cạnh lạnh lùng thờ ơ nhưng đã nhìn ra, hai người đau lòng đến muốn sống muốn chết, không biết nghĩ sâu xa, hắn không thể để cho bàn cờ mà mình đã dự tính trở thành công cốc nên mới cố ý đến nhắc nhở: “Cô không cần căng thẳng sự hãi, ta tới là vì muốn tốt cho cô, cũng là muốn tốt cho Côn Lâm Thụ. Trước kia nếu có lời gì bất kính cũng chỉ là vì tức giận Côn Lâm Thụ nên cố tình gây sự, hôm nay ta đã bình tĩnh lại rồi, cảm xúc của cô cũng cần ổn định lại, cô yên tâm, ta sẽ không làm gì xằng bậy với cô cả, ta là vì muốn tốt cho hai người thôi.”

Nghe hắn nói vậy, mặc dù Hỏa Phượng Hoàng không hoàn toàn tin hắn nhưng cũng yên tâm phần nào, lau nước mắt nói: “Ngưu trưởng môn muốn làm như thế nào?”

Trước mắt đã hỏi rõ ràng nhưng nàng ta nghe vẫn không hiểu chút gì, Ngưu Hữu Đạo hơi im lặng, nhưng hắn cứ luôn mỉm cười nói: “Tiền Phục Thành muốn mang Côn Lâm Thụ đi, cô cũng biết nếu Côn Lâm Thụ rời khỏi đây thì sẽ có kết cục gì mà đúng không?”

Hỏa Phượng Hoàng hơi nghi ngờ nói: “Ngươi muốn nói là tông môn muốn nghiêm trị sư huynh?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta nhắc nhở cô một chút, sư huynh của cô có đổ ước trên người, người của Thiên Hạ Tiền Trang đã đồng ý ra mặt làm nhân chứng cho lần đánh cược này, ngoại trừ Phiêu Miễu Các, thiên hạ không ai dám nhận ghi chép này. Mà Tiền Phục Thành vốn là có thể ngăn cản sư huynh của cô đồng ý trận đánh cược đó, nhưng trưởng lão Thiên Hỏa giáo này chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn ở bên cạnh giúp đỡ, trách nhiệm này Tiền Phục Thành gánh vác nổi sao?”

Hỏa Phượng Hoàng dần dần mở to đôi mắt, dường như đã hiểu được điều gì.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Thiên Hỏa giáo lại há chỉ muốn nghiêm trị sư huynh cô, Tiền Phục Thành cũng không thể thoát tội, hiện giờ chắc cô đã biết hắn muốn đưa sư huynh cô đi là có mục đích gì rồi chứ?”

Hỏa Phượng Hoàng cái hiểu cái không, hơi do dự nói: “Đương nhiên... Đương nhiên là đem sư huynh về để dễ ăn nói?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trận đánh cược này phải làm sao? Ta đã nói rồi, ngoại trừ Phiêu Miễu Các, không ái dám nhận ghi chép này. Người của Thiên Hạ Tiền Trang cũng sẽ không cưỡng ép ai phải đánh cược cả, bình thường cũng sẽ không tham dự vào loại chuyện này, đây là trong tình huống hai bên đều đồng ý từ trước, đều cùng đi mời, đều tán thành người của Tiền Trang đứng ra làm nhân chứng, hai bên đều không có ý kiến, vị hàng chưởng quỹ kia mới ra mặt. Bội ước? Cô nghĩ Thiên Hỏa giáo dám đùa với Thiên Hạ Tiền Trang sao? Thiên Hạ Tiền Trang định mức ngân phiếu vô cùng cứng rắn, đồng tiền trong thiên hạ muốn lưu thông đều phải đi qua Thiên Hạ Tiền Trang. Thiên Hạ Tiền Trang chính là dựa vào danh dự xoay vòng đó, Thiên Hỏa giáo dám làm tổn hại đến danh dự của Thiên Hạ Tiền Trang sao?”

Hỏa Phượng Hoàng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói: “Ý ngươi nói là Tiền trưởng lão căn bản không thể nào đưa sư huynh về Thiên Hỏa giáo?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK