Ngưu Hữu Đạo nói: “Được rồi, mấy lời nịnh bợ thì không cần nói, trước đi làm việc đi.”
“Vâng.” Tần Quan lĩnh mệnh lui ra, nhanh chóng gửi thư trần tình đi.
Ngưu Hữu Đạo lấy ra một tấm bản đồ, là tấm bản đồ mà Thường Thanh Sơn cho hắn. Dưới ánh đèn, hắn tìm được thánh địa của chín thánh.
Hắn rút kiếm đặt sang một bên, sau đó cầm vỏ kiếm trên tay làm thước, ngón tay chỉ vào vị trí Thủ Khuyết sơn trang, kéo thẳng đến thành Vân Thiên, rồi làm dấu trên võ kiếm. Sau đó lại tiếp tục đo khoảng cách từ Thủ Khuyết sơn trang đến hoang trạch tử địa.
Hắn so sánh hai nơi với nhau, căn cứ vào thời gian phi cầm bay, đại khái tính ra được khoảng cách giữa hai bên, rồi lại so sánh tỷ lệ giữa bản đồ và địa hình thực tế, từ đó rút ra được kết quả cho mình.
Hắn bấm ngón tay tính toán thời gian qua lại của kim sí. Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn về tốc độ bay của kim sí, hắn có thể tính ra được khoảng cách kim sí lần này bay được bao xa. Ngón tay lại đo đạc trên chiều dài vỏ kiếm.
Về sau, một đầu của võ kiếm điểm vào vị trí thành Vấn Thiên, vòng một vòng làm trung tâm, tính ra được phạm vi bay đại khái của kim sí, ngón tay Ngưu Hữu Đạo lại làm dấu trên tấm bản đồ, dễ dàng cho việc kiểm tra sau này.
Hắn chống tay lên bàn xem kỹ tấm bản đồ.
Trong phạm vi vừa đi vừa về của kim sí, thánh địa Đại La, thánh địa Thiên Ma, thánh địa Băng Tuyết, thánh địa Thiên Mục, thánh địa Vô Hư, thánh địa Vô Minh đều bị loại ra khỏi phạm vi bay của kim sí.
Những thứ nằm ngoài vòng tròn này thì có thể không cần cân nhắc. Dù sao, khi kim sí đến nơi cũng phải cần thời gian xem xét.
Trong phạm vi phi hành của kim sí, chỉ có thánh địa Đại Nguyên, thánh địa Thiên Lam và thánh địa Vô Song.
Ngưu Hữu Đạo dùng móng tay thuận tiện vẽ một vòng tròn làm dấu trên tấm bản đồ. Gần vòng tròn nhất chính là thánh địa Thiên Lam, cũng chính là Thánh Tôn quản lý Vô Biên Các, Lam Đạo Lâm.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo trở nên đăm chiêu. Căn cứ vào suy tính thời gian, nếu không có tình huống nào đặc biệt, nếu đối phương cũng không giữ kim sí quá lâu, Thánh Tôn mà hắn trần tình rất có thể là Lam Đạo Lâm.
Nếu giữ kim sí lâu hơn một chút, thánh địa Đại Nguyên và thánh địa Vô Song đều có khả năng. Nếu là thánh địa Đại Nguyên, Đinh Vệ chính là người của thánh địa Đại Nguyên.
Hắn đứng trước tấm bản đồ, đốt đèn chống kiếm, suy nghĩ rất nhiều, cẩn thận thăm dò. Trong lúc đang thất thần, Kha Định Kiệt gõ cửa bước vào, lúc này Ngưu Hữu Đạo mới giật mình bừng tỉnh.
“Trưởng lão, xin hỏi có cái gì phân phó không?” Kha Định Kiệt hỏi một câu. Y vẫn luôn phụ trách canh giữ xung quanh. Vừa nãy đổi ca với Tần Quan, thấy phòng của Ngưu Hữu Đạo vẫn còn sáng đèn, lập tức bước vào hỏi một câu.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Kha Định Kiệt nhìn tấm bản đồ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là bản đồ Thánh Cảnh?” Ngụ ý tò mò không biết tấm bản đồ ở đâu ra.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Là bản đồ Thánh Cảnh, mới tìm được từ giá sách. Nếu các ngươi có thời gian rảnh, cũng có thể tìm hiểu. Hiểu thêm về địa hình Thánh Cảnh cũng không có gì xấu đối với các ngươi, khi gặp chuyện cũng có thể đem ra làm tham khảo.”
“Vâng.” Kha Định Kiệt gật đầu, trong lòng ngược lại muốn biết địa hình chỉnh thể của Thánh Cảnh là như thế nào.
Nhưng bây giờ Trưởng lão đang xem, y không tiện quấy rầy. Thấy không còn phân phó nào khác, y lập tức cáo lui.
Ngưu Hữu Đạo một đêm không ngủ. Sau khi tắt đèn, hắn đặt kiếm bên gối, một mình chìm trong bóng tối, ánh mắt thâm thúy.
Khi mặt trời lên cao, Trưởng lão các phái lại tập trung tại phòng của Thái Thúc Sơn Hải ở Tuần Tra ti.
Sau khi thương lượng một phen, mọi người muốn đến Yêu Hồ ti tìm Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng vừa mới đi được không bao xa, bọn họ bị người của Phiêu Miểu các chặn lại. Người giữ chắp tay nói: “Chư vị, Huyền quản sự triệu kiến.”
Mọi người nhìn nhau, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo người kia.
Khi đến cổng yếu địa trung tâm thành nội, bọn họ nhìn thấy người quen, Ngưu Hữu Đạo cũng đến.
“Chư vị, khí sắc không tệ nhỉ.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay, vui vẻ chào hỏi.
Thái độ mọi người đều lạnh nhạt, không ai đáp lời. Có mấy người nhịn không được nhìn Ngưu Hữu Đạo nhiều hơn một chút, thấy động tác tiện tay chống kiếm mà đi của hắn.
Khi bước vào chính đường, mọi người mới phát hiện, chấp sự tám ti có liên quan đã đến trước, đứng một hàng bên trái.
Dưới sự ra hiệu của người dẫn đường, tám vị Trưởng lão đứng sang bên phải, đối diện với tám vị Chấp sự.
“Lão đệ, tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào?” Long Phiếm Hải đứng đối diện lên tiếng chào Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt tươi cười.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay: “Vẫn còn tốt, đa tạ Long huynh chiếu cố.”
Long Phiếm Hải cười ha hả: “Không cần khách sáo, cần gì cứ lên tiếng.”
Y vừa nói xong, đám người Thái Thúc Sơn Hải đều trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng thầm nhủ, xem ra Côn Lâm Thụ nói không sai.
Đừng nói bọn họ, ngay cả bảy Chấp sự các ti khác cũng cảm thấy nghi hoặc.
Mọi người chờ một lát, Huyền Diệu bước từ đằng sau ra, người hai bên đều chắp tay hành lễ.
Huyền Diệu phất tay, ra hiệu miễn lễ. Hắn ta nhìn trưởng lão tám phái, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo vẫn đang rất bình tĩnh, hỏi: “Tám vị Trưởng lão đã quen thuộc với trụ sở được an bài cho mình chưa?”
“Rất tốt.” Mọi người đồng thanh lên tiếng.
Huyền Diệu nói: “Đừng ngại. Hôm nay ta gọi các người đến đây, còn có Chấp sự tám ti, chính là muốn giải quyết vấn đề trước mặt. Qua một đêm rồi, nếu các người phát hiện nơi ở không quen, có vấn đề gì thì cứ nói ra. Vì phối hợp với đốc tra của các người, chúng ta sẽ nghĩ hết biện pháp để giải quyết. Đừng khách sáo, có vấn đề gì cứ nói. Chỉ cần không vi phạm quy định, có thể thay đổi, chúng ta sẽ tận lực sửa chữa.”
Có thể có vấn đề gì? Cùng lắm là cảm thấy thái độ của các ti đối với mình không tốt, nhưng mọi người không dám nhắc đến, sợ đắc tội với các ti. Đều là những người lăn lộn lâu như vậy, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, ai cũng đều nắm chắc. Bây giờ chỉ cần nghe thôi, đừng cho là thật. Nếu không, sẽ tự tìm phiền phức.
Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo ở Yêu Hồ ti lại không tồn tại vấn đề này. Long Phiếm Hải đối xử với hắn rất khách sáo, rất nhiệt tình.
Đợi một lát, Huyền Diệu hỏi: “Thế nào, không có vấn đề gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng, nhìn chằm chằm Long Phiếm Hải: “Không có vấn đề gì.”
Long Phiếm Hải mỉm cười đáp lại, ngoài mặt thì tỏ ra hài lòng với câu trả lời của đối phương nhưng trong lòng lại thầm nói, bây giờ tạm để cho ngươi nhẹ nhõm, về sau sẽ có lúc ngươi phải khóc.
Trạm gác ngầm mà y tạm thời sắp xếp đã phát hiện, sau nửa đêm, Ngưu Hữu Đạo lại thả kim sí, cũng không biết đang giở trò quỷ gì, nhưng lại càng khiến cho y hạ quyết tâm, không thể lưu lại Ngưu Hữu Đạo, cần phải mau chóng diệt trừ.
Ngưu Hữu Đạo đã nói như vậy, bảy người còn lại đều trả lời một cách mơ hồ, nói không có vấn đề gì.
Huyền Diệu nói: “Được, nếu mọi người đều hài lòng với sắp xếp hiện tại, vậy thì không có vấn đề gì. Ta sẽ báo lên trên như thế. Được rồi, không có chuyện gì khác, mọi người trở về chỗ của mình, làm những gì mình cho là đúng.”
“Vâng.” Mọi người chắp tay lên tiếng lĩnh mệnh.
Trong lúc muốn rời đi, bên ngoài có người nhanh chân bước vào, dẫn đầu là Đinh Vệ, sau lưng còn có bốn người mặc áo choàng.
Mọi người đang định bước ra ngoài, nhưng vì Đinh Vệ xông thẳng vào, không khỏi lui trở lại.
“Tiên sinh.” Huyền Diệu chắp tay hành lễ, chủ động tránh khỏi vị trí chính vị.
Đinh Vệ bước đến chỗ chính vị, ánh mắt đảo qua mọi người, hỏi một câu: “Tất cả tập trung ở đây để làm gì?”
“Chỉ là muốn kiểm tra lại tình hình ăn ở của thành viên đốc tra.” Huyền Diệu đáp.