Huyền Vi nhịn không được đưa tay nắm lấy tay của y: “Ta không cần chàng bảo vệ hắn, chàng hãy tự bảo vệ tốt cho mình là được. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chàng. Đường Nghi nói thì nghe thôi, cũng không nên coi là thật, hiểu chưa?”
Cảm nhận được sự quan tâm phát ra từ tâm can của Huyền Vi, ánh mắt Tây Môn Tình Không nhìn Huyền Vi không nhịn được mà trở nên nhu tình, chầm chậm nắm lấy tay của nàng ta: “Huyền Vi, có một số đạo lý ta hiểu. Ta có thể đánh, cũng chỉ đánh được mười ngàn, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại có tác dụng đồ quốc diệt thành an bang. Xét về thiên phú trong tu hành, bày mưu tính kế cũng được xem là một loại thiên phú. So với hắn, ta còn quá bình thường. Năng lực kém hơn hắn rất nhiều. Đối mặt với nhiều sự cản tay trong giới tu hành, nàng cần hắn hơn ta. Không phải nàng vẫn muốn mời chào hắn sao? Đường Nghi nói không sai, đây chính là một cơ hội.”
Ánh mắt Huyền Vi lóe lên sự đau thương: “Tây Môn, chàng vẫn còn chưa rõ sao? Chư quốc tranh bá, Ngưu Hữu Đạo bị quấn vào lợi ích phân tranh thiên hạ, mười hai Chưởng môn muốn đẩy hắn vào bí cảnh Thiên Đô chính là muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Ba Đại Phái đẩy chàng vào bí cảnh Thiên Đô, chính là mưu đồ làm loạn. Bọn họ không có ý tốt. Khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô, chàng chỉ có một mình, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Chàng nhất định phải cẩn thận đề phòng bọn họ. Nếu lại bị cuốn vào chuyện của Ngưu Hữu Đạo, hậu quả khó mà lường được.”
“Tây Môn, nên làm thế nào ta tự có cân nhắc. Không có Ngưu Hữu Đạo, trời cũng không sập được. Lần này chàng nhất định phải nghe theo ta, phải đồng ý với ta. Tây Môn, chàng đã nói, chàng muốn bảo vệ cho ta hết cả đời này, chàng không thể nuốt lời được. Chàng nhất định phải sống thật khỏe để trở về, cái khác không cần chàng quan tâm, có nghe thấy không, ta....”
Lời còn chưa dứt đã ưm một tiếng, miệng đã bị Tây Môn Tình Không mạnh mẽ dùng miệng của y chặn lại.
Tây Môn Tình Không đột nhiên ôm Huyền Vi, đói khát hôn lên môi nàng ta. Đôi tay ngoại trừ vuốt ve thì không còn cách nào khác để biểu đạt tâm trạng.
Huyền Vi vô thức muốn kháng cự hai lần nhưng không thể đẩy ra, cuối cùng cũng tự thiêu đốt mình, ôm lấy y, dường như sợ y một đi không trở lại.
Hình như chỉ có triệt để dung hợp mới có thể biểu đạt được cảm nhận của hai người lúc này. Cuối cùng, cả hai đều ngã xuống giường. Bầu không khí trong phòng nồng đậm đến mức cả trời cao cũng muốn ghen ghét.
Khi bộ ngực tuyết trắng lộ ra trong không khí, cảm nhận được hơi lạnh, Huyền Vi đang nheo mắt đột nhiên mở to mắt ra, dường như tỉnh táo lại, đem hết khí lực đẩy Tây Môn Tình Không sang một bên.
Huyền Vi gò má ửng đỏ luống cuống bò dậy, chỉnh lại quần áo lộn xộn của mình: “Tây Môn, chúng ta không thể như vậy.”
Tây Môn Tình Không bước đến phía sau nàng, vòng tay ôm lấy nàng, hôn l,ên cần cổ trắng nõn, hơi thở dồn dập: “Huyền Vi, nàng cũng biết ta ở đây là vì cái gì, cũng biết ta vì ai? Người trong thiên hạ đều biết ta có thể chết vì nàng.”
Huyền Vi ra sức kéo hai tay y ra, thoát ra khỏi vòm ng.ực của y, nhanh chóng chỉnh đốn lại quần áo, cài lại trâm tóc, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, ánh sáng chiếu vào, Tây Môn Tình Không nhanh chóng từ ý loạn, tình mê thanh tỉnh lại, gương mặt hiện lên sự xấu hổ.
Huyền Vi không hề rời đi, chỉ lẳng lặng đứng dưới mái hiên chờ y, ánh mắt hiện lên sự khổ sở.
Tây Môn Tình Không chậm rãi bước ra, đứng bên cạnh nàng ta, nói khẽ: “Xin lỗi, vừa rồi ta...”
Huyền Vi lắc đầu: “Không cần xin lỗi, người có lỗi chính là ta. Chàng vốn nên sải đôi cánh rộng bay lượn trên bầu trời, cười to nhìn phong vân, là ta quá mức cá nhân, lợi dụng tình cảm của chàng đối với ta, nhốt chàng ở lại chỗ này. Chàng làm gì với ta, ta cũng đều cam tâm tình nguyện, nhưng bây giờ không được, ta đã là phụ nữ có chồng.”
Tây Môn Tình Không nói: “Nàng không lợi dụng ta, là ta tình nguyện. Người đó cũng đã chết nhiều năm rồi mà.”
Huyền Vi nói: “Chính vì vậy mới càng thêm không được. Ta là quả phụ, chàng là đệ nhất cao thủ Đan bảng. Ta không thể để chàng gánh tiếng xấ.u dâm ô cùng quả phụ.”
Tây Môn Tình Không nói: “Đan bảng chỉ là chuyện cười mà thôi.”
Huyền Vi nói: “Nhưng trong lòng ta, chàng vĩnh viễn là người đứng nhất. Chàng đã vì ta mà thiệt thòi lắm rồi, ta không thể để chàng gánh những thứ mà chàng không nên gánh. Tây Môn, có một số ranh giới cuối cùng không thể vượt qua. Một khi vượt qua ranh giới đó, mọi thứ sẽ biến thành cẩu thả. Tây Môn, tâm ý của ta, còn có trách nhiệm cần ta gánh vác, chắc chàng cũng biết. Bây giờ vẫn còn chưa được. Nếu không, bảo thần dân trên dưới nước Vệ cư xử với ta và chàng như thế nào? Chúng ta có thể chịu được sự chỉ trỏ của một ngàn người hay không?”
Tây Môn Tình Không nói: “Nàng đã gánh vác quá nhiều rồi, cũng đã tận lực lắm rồi. Nàng không hề có lỗi với bất cứ kẻ nào. Có nhiều thứ không cần một người phụ nữ như nàng phải gánh chịu. Nàng buông xuống, tất sẽ có người gánh thay. Theo ta đi, cùng ta rời xa khỏi nơi đầy ân oán, thị phi này.”
Huyền Vi quay người đối mặt với y: “Chàng hãy đồng ý với ta, sau khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô, đừng quan tâm chuyện gì khác. Cái cần nhất chính là phải tự bảo vệ mình cho thật tốt, nhất định phải sống thật khỏe trở về. Huyền Vi ta ở đây chờ chàng về. Và ta cũng xin hứa với chàng, chỉ cần chàng có thể an toàn trở về, ta sẽ tiến hành bàn giao thỏa đáng chuyện của mình. Khi đã không còn nợ nần ai nữa, ta và chàng sẽ cao chạy xa bay, là người phụ nữ của chàng. Khi đó, ta và chàng sẽ đường đường chính chính, không cần lén lút nữa.”
Tây Môn Tình Không mừng rỡ, ánh mắt tỏa sáng, trong lòng vui sướng vô cùng. Chẳng những không oán vì bị đẩy vào bí cảnh Thiên Đô, ngược lại y còn muốn cảm ơn những người kia.
Đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc người phụ nữ này chịu mở lòng, chịu hứa hẹn. Y đáp: “Được, ta đồng ý với nàng, chờ ta trở về.”
..........
“Ngươi muốn tiến vào bí cảnh Thiên Đô?”
Đường Nghi cau mày, hỏi Ngụy Đa.
Nàng từ Thiên Vi phủ về lại tông môn, cùng mọi người thương lượng xem ai sẽ tiến vào bí cảnh Thiên Đô. Người nào cũng im lặng, chỉ có Ngụy Đa là tình nguyện tham gia.
Ban đầu, vì nể mặt Huyền Vi, trong danh sách nước Vệ lần trước không có Thượng Thanh Tông, nhưng danh sách đó đã bị Phiêu Miểu các phủ định.
Lần này, danh sách báo cáo của nước Vệ phải chân thật, không thể lừa gạt, nhất định phải đưa lên một nhóm tu sĩ tinh nhuệ.
Ba Đại Phái không có khả năng ném hết toàn bộ đệ tử tinh nhuệ của bổn phái vào bí cảnh Thiên Đô. Danh ngạch trong báo cáo tất phải do các môn phái tu hành trong nước Vệ cùng nhau gánh.
Cũng vì nể mặt Huyền Vi, chỉ bảo Thượng Thanh Tông chọn một người.
Mọi người ai cũng biết bí cảnh Thiên Đô tàn khốc nguy hiểm đến cỡ nào, Thượng Thanh Tông căn bản không có khả năng đảm bảo an toàn cho đệ tử của mình bên trong. Bảo người nào đi chẳng khác nào bảo người đó chịu chết. Rốt cuộc phái ai đi là một sự lựa chọn khó khăn.
Nhưng trong lúc khó xử, Ngụy Đa đã chủ động đứng dậy, biểu hiện mình đồng ý đi.
Y vốn không nằm trong sự cân nhắc của Thượng Thanh Tông.
Mặc kệ là yêu quý hay là thành kiến với Ngụy Đa, đứng trên lập trường nội bộ Thượng Thanh Tông, dù sao Ngụy Đa cũng là Đại đệ tử của Chưởng môn tiền nhiệm Đường Mục. Với danh phận đó, Đường Mục không có ở đây, lại ném Ngụy Đa vào bí cảnh Thiên Đô, hành động này đối nội đối ngoại đều không phù hợp.
Cho nên, Thượng Thanh Tông đã từ chối yêu cầu của Ngụy Đa, nhưng Ngụy Đa vẫn khăng khăng, làm loạn tông môn, khiến không ít người phải nhìn vào.
Đối mặt với câu hỏi của Đường Nghi, Ngụy Đa lắp bắp: “Vâng, ta đi là phù hợp nhất. Tông môn không thể rời bỏ được. Trưởng... trưởng lão... trong số các Trưởng lão, thân phận của ta là thích hợp nhất!”