“Bắt lấy Nam châu chỉ là khởi đầu, tiếp theo trị lý nó là cả vấn đề. Thiên Ngọc môn sẽ không làm không công, bước tiếp theo họ sẽ đòi lấy tài vật Nam châu, chuyện này hóc búa.”
Mọi người đều hiểu điều đó. Thiên Ngọc môn mạo hiểm lấy Nam châu đơn giản vì muốn tài nguyên càng lớn, Thiên Ngọc môn không thể nào bỏ qua miếng mỡ, chuyện này không tránh khỏi được.
Một thân vệ đi tới đứng dưới bậc thang chắp tay bẩm báo:
“Vương gia, chưởng môn ba phái Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn cầu kiến!”
Thương Triêu Tông định nói cho mời nhưng Viên Cương ở một bên ngắt lời:
“Ý của Đạo gia là tạm bỏ qua họ, đừng để ý.”
Mấy người nhìn Viên Cương.
Thương Triêu Tông do dự hỏi:
“Làm vậy có được không?”
Viên Cương nói:
“Đạo gia kêu bọn họ đến hộ giá nhưng bọn họ bằng mặt không bằng lòng co ro do dự bên ngoài thành, suýt hại vương gia gặp nạn! Sau khi Đạo gia biết chuyện thì không vui, không thể nuông chiều họ được. Để họ lăn về Thanh Sơn quận trông nhà cho Đạo gia, chờ khi họ hiểu rõ nên đứng về bên nào rồi tính. Nếu không là người mình thì mặc kệ họ, trời đất bao la tùy họ đi đâu.”
Để người ba phái về Thanh Sơn quận trông nhà cho Đạo gia?
Mắt Thương Thục Thanh hấp háy chứa ý cười, cảm giác Đạo gia nói câu này bá khí.
Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình mỉm cười nhìn nhau. Ngưu Hữu Đạo có thể nó ỉa câu đó chứng minh ba môn phái còn nằm trong tay hắn, năng lực khiến người không nói nên lời. Nhưng nói đi phải nói lại, người có thể kình đấu với Thiên Ngọc môn thì sợ gì ba môn phái này?
Mông Sơn Minh hơi cảm khái:
“Xanh ra từ lam mà hơn cả lam, năm xưa Đông Quách tiên sinh không giỏi bằng đồ đệ này.”
Lam Nhược Đình gật đầu nói:
“Đệ tử quan môn của Đông Quách tiên sinh vậy mà bị Thượng Thanh tông vô tình vứt bỏ. Ài, tiếc cho Thượng Thanh tông bỏ lỡ một nhân tài trùng hưng.”
Bên họ có tình cũ với Thượng Thanh tông, trước kia Thượng Thanh tông luôn giúp đỡ Ninh vương, thấy Thượng Thanh tông xuống dốc làm Lam Nhược Đình tiếc thương.
Mắt Thương Thục Thanh sáng lấp lánh, nhắc tới Thượng Thanh tông làm nàng nhớ đến nữ nhân từng bái đường với Ngưu Hữu Đạo, nàng bản năng không hy vọng hắn trở về Thượng Thanh tông.
Khóe mắt Mông Sơn Minh liếc thấy sắc mặt Thương Thục Thanh, nói:
“Nếu Đạo gia không muốn quay đầu thì chúng ta đừng cưỡng ép. Vương gia cứ làm theo ý của Đạo gia đi.”
Thương Triêu Tông gật đầu nói với thân vệ:
“Cứ trả lời vậy đi, kêu bọn họ về Thanh Sơn quận chờ.”
Thân vệ chắp tay lĩnh mệnh mà đi:
“Tuân lệnh!”
“Truyền lệnh! Chuyển quân đến phủ thành Nam châu!”
Thương Triêu Tông ra lệnh một tiếng, đại quân và tu sĩ đóng giữ ở Thượng Bình thành rầm rộ xuất phát.
Về quy mô thành trì hay vị trí địa lý, các mặt nhân tố thì Thượng Bình thành đều không dược chọn làm thủ phủ. Bắt lấy Nam châu rồi vào phủ thành Nam châu là chuyện tất nhiên.
Ngoài thành, nhìn người ngựa rầm rộ vây quanh đám người Thương Triêu Tông xuất hành, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu chờ lâu muốn tiến lên bái kiến nhưng bị người Thiên Ngọc môn duổi đi.
Giờ Thiên Ngọc môn rất gai mắt họ, tạm thời không làm được Ngưu Hữu Đạo, ở trong mắt Bành Hựu Tại thì ba phái là người của hắn nên tất nhiên sẽ không hiền lành với họ.
Thương Triêu Tông thấy Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu nhưng không muốn gặp, y bỏ lại họ đi mất.
Cảm giác mẫu mẫu không đau, cữu cữu không yêu thật khó chịu, ba vị chưởng môn trơ mắt nhìn đại quân di chuyển, bọn họ rất lúng túng.
Ba vị chưởng môn thật tình bất đắc dĩ, đến giờ họ đã biết tin bên Kim châu xuất binh. Thật không ngờ Ngưu Hữu Đạo có thể thuyết phục được Kim châu trợ giúp Thương Triêu Tông một tay, mưu đồ của Thiên Ngọc môn bị phá hỏng, cuối cùng Nam châu vẫn rơi vào tay y.
Vì thế cách chạy đến mà không đắc tội hai bên của Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa thành không nịnh được bên nào, cùng đắc tội, chuyện quái quỷ gì đây.
Bọn họ biết trước mắt thực lực của Thiên Ngọc môn có hạn, cần một số môn phái nhỏ hỗ trợ cố thủ Nam châu, có thể đi thần phục Thiên Ngọc môn. Nhưng đã đắc tội Thương Triêu Tông rồi họ có thần phục Thiên Ngọc môn cũng vô dụng. Nếu người ngựa và quan viên địa phương đối nghịch với họ thì ba phái khó đứng vững trong Nam châu.
Hạ Hoa quay đầu hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
Trịnh Cửu Tiêu vuốt mũi nói:
“Ngưu Hữu Đạo kêu chúng ta về Thanh Sơn quận chờ, không nói tuyệt tình tức là còn đường cứu. Hắn thế mỏng sức yếu cũng cần chúng ta giúp, hay là về Thanh Sơn quận chờ tin đi.”
Hạ Hoa than thở:
“Ba phái chúng ta cũng có công lao bình định Nam châu thế mà giờ thành ra thế này, cái quỷ gì!”
Mặt Phí Trường Lưu không biểu tình nói:
“Rồi sẽ có lúc từ dâu nhỏ lên làm mẹ chồng, năm xưa Thiên Ngọc môn cũng như thế. Đi thôi, về Thanh Sơn quận gặp Ngưu Hữu Đạo.”
Năm thứ năm trăm hai mươi tám Võ Lịch. Thương Triêu Tông vào ở phủ thành Nam châu Yến quốc, chính thức tuyên cáo với thiên hạ rằng y đã cướp được Nam châu.
Trong hoàng cung Yến quốc vang mấy tiếng cười thảm:
“Kiến Bá, ngươi quả nhiên sinh được nhi tử giỏi!”
Trung Xa Phủ Lệnh Ca Miểu Thủy đứng trên đầu tường hoàng thành, sắc mặt âm trầm, giờ đã biết mình trúng gian kế của Ngưu Hữu Đạo.
Ngoài hoàng cung. Thương Triêu Tông mạnh mẽ vươn lên với tốc độ quá nhanh, cộng thêm Anh Dương Võ Liệt vệ tái hiện khiến bên dưới bình tĩnh là một mảnh náo động.
Nhiều hoàng tộc lúc trước cắt đứt liên lạc với Thương Triêu Tông giờ thì thì ít nhiều gì lén gửi thư qua lại. Có người mặt dày lấy danh nghĩa liên lạc vì vị trí thứ sử Nam châu của Thương Triêu Tông là được triều đình sắc phong. triều đình đãm iễn tội cho ngươi thì hoàng thân với nhau tất nhiên là người một nhà.
Không phải đám hoàng tộc muốn gì với Thương Triêu Tông, thật sự là nhìn sao cũng trông như y cứng rắn vươn lên vì mối hận cứu vãn Ninh vương, sớm muộn gì sẽ xông vào Yến Kinh. Chuyện tương lai nào ai nói rõ được, có thể chừa chút đường lui sẽ tốt hơn, gửi thư làm thân, dâng chút quà không tốn công bao nhiêu.
Các phương thế lực trong thiên hạ nghe tin kinh dị, bởi vì theo tin lúc trước nhận được nhìn sao cũng nên là Phượng Lăng Ba vào ở Nam châu, sao bỗng biến thành Thương Triêu Tông? Không ngạc nhiên mới lạ.
Vào ở Nam châu có ý nghĩa phi phàm đối với Thương Triêu Tông, thành chư hầu một phương thật sự, chính thức làm chư hầu một phương có thể ảnh hưởng cách cục thiên hạ, sức ảnh hưởng nhiều hơn ngày xưa nắm đất hai quận, chín thức đi vào tầm mắt quần hùng thiên hạ.
Trong phút chốc nhiều thế lực phái người mang quà đi Nam châu chúc mừng, sứ thần các nước quang minh chính đại đến. Thương Triêu Tông dược triều đình Yến quốc công khai sắc phong chứ không phải phản thần, không ai phàn nàn gì được, đây là cái lợi khi có danh phận.
Thế lực các phương đi chúc mừng Thương Triêu Tông vinh thăng thứ sử Nam châu là lý do phụ, quan trọng là tiếp xúc với y tạo dựng mối liên hệ.
Phượng Lăng Ba lúc trước được các thế lực khác xem trọng thì thắng làm vua thua làm giặc, đã bị người lãng phí.
Bắc Châu, phủ thứ sử.
Thiệu Tam Tỉnh vào thư phòng đến gần Thiệu Bình Ba dựa vào bàn viết đồ, đứng im không nói.
Thiệu Bình Ba không ngẩng đầu lên:
“Có việc thì nói. “
Thiệu Tam Tỉnh nói:
“Lão gia nhốt mình trong thư phòng cả ngày không đi ra.”
Tay Thiệu Bình Ba khựng lại một chút rồi tiếp tục viết xong một chữ, gác bút sang một bên, hai tay chậm rãi đặt lên bàn, lặng im thật lâu.
Thiệu Bình Ba biết tại sao phụ thân nhốt mình trong phòng. Bên Nam châu Yến quốc truyền tin đến báo Thương Triêu Tông mạnh mẽ vươn lên chiếm hữu Nam châu, từ đó cảm xúc của phụ thân trở nên là lạ.
Thiệu Bình Ba biết phụ thân luôn canh cánh trong lòng chuyện cũ năm xưa, vẫn cho rằng mình phản bội Ninh vương. Hiện giờ nhi tử của Ninh vương lại đại biểu thế lực hệ Ninh vương trỗi dậy, có lẽ phụ thân bị kích động nổi lòng áy náy.
Thiệu Tam Tỉnh cũng biết điều đó, hỏi:
“Hay là đại công tử đi khuyên nhủ lão gia?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu.
Thiệu Tam Tỉnh buồn bực nói:
“Cũng lạ, vào phút then chốt mà bên Kim châu hết sức ủng hộ Thương Triêu Tông, không biết Vạn Động Thiên Phủ nghĩ sao. Nếu không như thế thì Thương Triêu Tông đã chẳng làm được gì.”
- --