Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này võ sĩ hai người mang tới đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này.

Đám hộ vệ của Vương phủ là tu sĩ Tấn quốc đứng cạy thờ ơ lạnh nhạt, Hạo Chân tuy ở đây nhưng nếu là bị huynh đệ nhà mình cướp đoạt gia sản đánh chết, lại không thể trách được Tấn quốc.

“Có chuyện gì xảy ra?”

Một tiếng nhàn nhạt truyền đến.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhóm không nhanh không chậm đi tới, người cầm đầu chính là Thiệu Bình Ba mặt không chút thay đổi, tác phong nhẹ nhàng đi tới.

Đi theo là Thái Thúc Hoan Nhi cùng một đám hộ vệ.

Có người vội vàng kéo Hạo Khải và Hạo Vân Thắng ra, thấp giọng dè chừng gấp gáp nhắc nhở:

“Thiệu đô đốc tới.”

Hai người vừa nghe, nhìn lại, cũng nhanh chóng buông tay lui ra, cũng có chút xấu hổ, đi qua hành lễ:

“Bái kiến công chúa, bái kiến Thiệu đại nhân.”

Hai người có chút buồn bực, ngay từ đầu lúc tới gây sợ cũng lo lắng vị này sẽ ra mặt, sau lại thấy vị này không có bất kỳ phản ứng nào, đoán chừng cũng muốn tránh bị hiềm nghi, cũng sẽ không nhúng tay, làm mấy lần rồi nhưng đều không có phản ứng, sau đó mới can đảm hơn. Ai ngờ hôm nay lại xuất hiện, hai người hơi sợ chút.

Thái Thúc Hoan Nhi hơi gật đầu, Thiệu Bình Ba lại thờ ơ khi thấy hai người bái kiến, ánh mắt nhìn chằm chằm thân trên của Hạo Chân quần áo mất trật tự bị chơi đùa tới mặt mũi sưng vù, sau đó lại nhìn mặt Thiệu Liễu Nhi. Nhìn thấy trong mắt muội muội là lệ rưng rưng cố nén, lã chã trực khóc, trong lòng hắn dường như bị một vật gì đó hung hăng đập một cái.

Nhưng trên mặt hắn lại không nhìn ra chút gì.

Nhìn thấy Thiệu Liễu Nhi, Thiệu Tam Tỉnh cũng mù quáng, trước đó do thám biết tình cảnh bên này, Thiệu Tam Tỉnh muốn đến giúp đỡ, lại bị Thiệu Bình Ba cản lại.

Đưa mắt nhìn muội muội một lúc, Thiệu Bình Ba bình tĩnh gọi một tiếng:

“Liễu Nhi.”

Thiệu Liễu Nhi muốn nói lại thôi, nhìn tình cảnh trước mặt, cuối cùng vẫn mềm đi kêu một tiếng:

“Ca!”

Rốt cục sau khi nghe tiếng gọi này, Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu mắt lạnh lẽo liếc qua hiện trường, thản nhiên nói:

“Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?

Hắn đương nhiên là biết đang có chuyện gì xảy ra, hắn đang đợi Thiệu Liễu Nhi tìm đến mình, thế nhưng không đợi được, xem ra trong lòng muội muội còn giận chuyện trước kia.

Vì vậy tiếp tục chờ, chờ Thiệu Liễu Nhi bị ép vào tuyệt cảnh, đến thời điểm Thiệu Liễu Nhi không chờ được phải tìm tới hắn, đến giờ phút mấu chốt mới xuất hiện đúng lúc.

Hiện trường không ai hé răng, Thiệu Bình Ba giơ tay lên vẫy vẫy tay với hai đứa bé được bảo vệ phía sau Thiệu Liễu Nhi, bởi vì hắn nhìn thấu hai đứa bé là người dám nói ra tình hình thực tế.

Hai đứa bé nhìn thấu người tới là nhân vật có thể làm kinh sợ những người có mặt ở đây, cũng đã nghe nói tới kế mẫu có một ca ca làm đại quan, trước khi gặp phải khốn cảnh hạ nhân nơi này cũng từng đề cập tới. Lúc này tránh được ràng buộc của Thiệu Liễu Nhi đi qua hành lễ, lần này Thiệu Liễu Nhi cũng không tiện ngăn cản.

Đối mặt với hai đứa bé hành lễ, Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu:

“Không phải sợ, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra.”

“Bọn họ, chạy tới cướp đồ...”

Một đứa trẻ trong đó lập tức chỉ vào Hạo Khải và Hạo Vân Thắng, lên án mạnh mẽ tình hình hai người nhiều lần chạy tới xảo trá vơ vét tài sản, căm giận không thôi.

Thiệu Bình Ba mắt lạnh liếc hai người, cũng không hỏi chuyện này là thật hay không, lạnh nhạt nói:

“Vô pháp vô thiên! Người đâu, chặt đứt tay chân hai bọn họ ra, ai dám ngăn cản, đánh gãy xương!”

Hộ vệ phía sau lập tức vọt tới, ấn hai người lên mặt đất, hai người giãy dụa trên mặt đất, thất kinh:

“Thiệu đô đốc, đây là chuyện nhà của bọn ta, đây là chuyện nhà của bọn ta!”

Lần lượt, hai bóng người chợt xuất hiện, lần lượt xuất thủ cản trở, chính là tu sĩ trông giữ vương phủ này, một người chắp tay nói:

“Thiệu đô đốc, bọn họ dù sao thân là Vương tước của Tấn quốc, ngài làm như vậy không thích hợp lắm đâu? Xảy ra chuyện chúng ta cũng không tiện báo cáo, cứ làm như bình thường là được.”

Cái gì gọi là làm xấp xỉ là được rồi? Thiệu Bình Ba hờ hững nhìn, hắn đích thân tới, làm sao có thể làm xấp xỉ thôi mà được.

Tay xoay một cái lấy lệnh bài của Hắc Thủy Đài ra:

“Hắc Thủy Đài làm việc, mong người không liền quan đừng nên can thiệp vào.”

Trên tay hắn vẫn luôn có một tấm lệnh bài của Hắc Thủy Đài, bên Hắc Thủy Đài vẫn chưa thu hồi, cũng có liên quan tới ý tứ của Thái Thúc Hùng, Thái Thúc Hùng vẫn hy vọng hắn ra làm việc, mà bên Hắc Thủy Đài cũng vẫn có người trú đóng trong Thiệu phủ, hiện tại người đi theo hắn có người của Hắc Thủy Đài.

Hai người nhìn nhau, hơi kiêng kỵ, một người nhắc nhở:

“Thiệu đô đốc, đây là việc nhà của bọn họ, ngài sử dụng thân phận Hắc Thủy Đài không khác nào quan báo tư thù.”

Thiệu Bình Ba ồ một tiếng, thu lệnh bài trên tay vào:

“Chuyện nhà? Được, vậy luận chuyện nhà, đây là muội tử nhà ta, chuyện nhà của chúng ta, mong rằng nhị vị không nên nhúng tay vào.”

Người còn lại nói:

“Thiệu đô đốc...”

Thiệu Bình Ba lên tiếng cắt ngang:

“Được rồi, có chuyện gì ta một mình gánh chịu, quay về ta sẽ cho trưởng lão Thái Thúc tọa trấn trong cung một câu trả lời.

Hất cằm một cái, nói với hai hạ nhân đang ấn người trên đất:

“Các ngươi còn chờ cái gì?”

Tiếng vang răng rắc vang lên, hai chân của Hạo Khải và Hạo Vân Thắng bị người ta bẻ gãy, bị chân người ta đạp gãy.

“A...”

Hai người kêu thê lương thảm thiết.

Người đi theo hai người đó không ai dám làm bừa, bên này đã lên tiếng, ai dám ngăn cản nhất định cũng sẽ bị cắt đứt tay chân.

Cũng không cản được, hộ vệ của Thiệu Bình Ba có không ít tu sĩ.

Thái Thúc Hoan Nhi không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu nhìn về phía một bên, nàng không biết đây mới là phong cách làm việc thạt sự của trượng phu mình.

Hai người đau chết đi sống lại bị thả ra, Thiệu Bình Ba đi tới từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói:

“Cho các ngươi thời gian một ngày, trả lại những thứ các người đã nuốt cho đàng hoàng. Chứa chấp hoàng tộc của nguyên Vệ quốc, ta còn chưa coi các người ra gì, ngày mai khoảng giờ này, dám thiếu một vật không trả, đừng trách Hắc Thủy Đài lấy tội thông đồng với địch để vây cả nhà lại! Vào Hắc Thủy Đài, ta cam đoan các người không thể nào còn sống đi ra được, cút đi!”

Hắn cũng không sợ đắc tội với hai người này, hắn làm như vậy, cũng không sợ sẽ tạo lên sóng lớn gì, bằng vào quan hệ hiện giờ với lũ triều thần, không ai sẽ vì một người không quan trọng mà đắc tội với hắn, hắn cũng sẽ không cho hai người này cơ hội trả thù, đợi hai người nhổ đồ ra, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ chết oan chết uổng, sẽ có danh “dư nghiệt Tề quốc” giết hai người họ.

Vì vậy hai người đau đến mức đổ mồ hôi lạnh hừ hừ bị ném ra ngoài, cũng nhanh chóng chạy chối chết.

Hai gã tu sĩ của Tấn quốc phái trú ở vương phủ nhìn nhau, cũng lui ra làm như việc không liên quan đến mình, sau này chỉ cần báo cáo tình huống với bên trên, nên xử trí như thế nào là chuyện của phía trên.

Kế tiếp là cảnh tượng một nhà đoàn tụ, Thiệu Tam Tỉnh ngấn lệ bái kiến tiểu thư, cũng tiến cử Thái Thúc Hoan Nhi cho người một nhà này làm quen.

Hai đứa con trai của Hạo Chân cũng gọi Thiệu Bình Ba là “cậu”, trong ánh mắt của hai thiếu niên nhìn về phía Thiệu Bình Ba là thần sắc dùng bái, chỉ bằng việc sát phạt quyết đoán mới rồi của Thiệu Bình Ba, thiếu niên đương nhiên là đã hết giận. Lại không biết Thiệu Bình Ba đã từng muốn lót đường cho Thiệu Liễu Nhi mà có ý định giết chết bọn họ.

Con trai ruột của Thiệu Liễu Nhi đã có thể chạy nhảy khắp nơi, lại thích leo cây, tiểu tử đó Thiệu Bình Ba đương nhiên là thấy, có lễ gặp mặt.

Còn như Hạo Chân, thái độ từ đầu tới cuối đều rất trầm mặc, có hỏi mới có đáp được một câu.

Lúc rời đi, Thiệu Liễu Nhi dẫn hai đứa con trai của Hạo Chân tiễn người tới cửa, Thiệu Bình Ba lúc sắp chia tay mới căn dặn muội muội:

“Về sau có chuyện gì đừng nên không nói tiếng nào, phái người liên hệ với lão Thiệu.”

Thiệu Liễu Nhi khéo léo dạ một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK