Hai mắt Hồng Cái Thiên lập loè: “Nếu là hiểu lầm, vậy ai đi cầu cứ đi cầu, ai đi đường cứ đi đường, đường ai nấy đi. Cáo từ!” Gã ngoắc ngoắc muốn dẫn đám người rời đi.
Thật vất vả mới gặp được mấy người này, làm sao Ngưu Hữu Đạo có thể buông tha, vội hô lên: “Tam đương gia, đêm hôm khuya khoắt không nghỉ chân một chút vội vàng đi đâu đây? Hẳn là có chỗ tốt gì, có thể chiếu cố Ngưu mỗ một chút không?” Ý là đưa ta đi cùng phát tài nào.
Hồng Cái Thiên khinh thường: “Ta đi đâu còn cần nói cho ngươi sao?” Gã quay người như muốn bỏ đi.
Thấy gã không muốn để ý đến mình, Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ bốn phía: “Tối om om thế này tìm linh chủng không tiện. Xem Tam đương gia thế này có vẻ giống đang sợ cái gì đó. Hẳn là tị nạn chứ?”
Hồng Cái Thiên quay lại, âm u nói: “Ngưu Hữu Đạo, chính ngươi còn khó lo được cho mình, sắp chết rồi. Ta thấy, kẻ đang chạy tị nạn là ngươi mới phải? Không, ngay cả tư cách chạy tị nạn ngươi cũng không có. Ngươi tự quan tâm mình đi thì hơn.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức tiếp lời: “Chỉ sợ chúng ta là đồng mệnh tương liên. Ngươi cho rằng các ngươi có thể còn sống sót rời khỏi bí cảnh sao? Nếu ta đoán không lầm, hẳn là bảy nước đã thống nhất hạ sát thủ với các ngươi phải không? Hiện giờ chỉ là bắt đầu thôi, cửa ải ở lối ra, các ngươi sẽ không qua được!”
Hắn dứt lời, đám người đối phương kinh nghi bất định.
Tô Công Gia chỉ vào mũi Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu Hữu Đạo, bớt ở đây nói năng bừa bãi đi!”
Hồng Cái Thiên hai mắt lấp loé đưa tay ngăn y lại, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào mũi mình:
“Ta vốn là người của bảy nước, ta có thể biết rõ bọn họ có ý định gì nhiều hơn các ngươi. Nếu cố gắng, ta có thể giúp các ngươi… Nhưng xem ý chư vị, giống như không chào đón Ngưu mỗ. Nếu vậy, tôi cũng không cần phải tự làm xấu mặt mình, trước khi chết có thể kéo theo một đám người làm đệm lưng cũng coi như không oan. Cáo từ! Đi, chúng ta tiếp tục sưởi ấm nói chuyện phiếm đi!” Hắn quay đầu chào một tiếng rồi lập tức lắc mình rời đi.
Vân Cơ và Vu Chiếu Hành nhìn nhau, không biết hắn muốn làm gì.
Gian gian khổ khổ muốn tìm mấy người này, cuối cùng đã tìm được, lại bày ra cái giá này, rốt cuộc hắn có ý gì đây?
Dù không rõ nhưng họ biết Ngưu Hữu Đạo không phải kẻ ăn chạy, làm vậy tất có nguyên nhân, nên không nói gì nhiểu, cũng lách mình đuổi theo Ngưu Hữu Đạo bỏ đi.
“Này..” Hồng Cái Thiên đưa tay gọi Ngưu Hữu Đạo, khó mà nói ra được câu giữ người.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao như hạ xuống tận tầm với, râu đỏ lúng túng một lát mới quay lại hỏi thủ hạ: “Hắn nói vậy là có ý gì?”
Thủ hạ hai bên đều lắc đầu. Tô Công Gia nói: “Tam đại vương, nghe ý hắn nói, có vẻ hắn biết chút gì đó về việc người bảy nước sẽ làm khó chúng ta.”
Hồng Cái Thiên nghĩ một lát, khẽ gật đầu: “Tiểu tử này là người nước Yên, lúc trước còn thấy một đám người nước Yên bảo vệ hắn, hoàn toàn có thể biết một chút gì đó. Chỉ là, gia hoả này có thể có lòng tốt này sao? Sẽ có cạm bẫy nào chờ đón chúng ta không?”
Người bên dưới không biết nên trả lời thế nào.
Đống lửa trên đỉnh núi không được tiếp tục châm thêm củi, thế lửa yếu đi kha khá.
Lần này không cần trốn nữa, Ngưu Hữu Đạo dẫn theo mấy người lộ diện ngay giữa cánh đồng, dẫm lên đống tro tàn, chống kiếm đứng cạnh đống lửa.
Hắn âm trầm nhìn ánh lửa bập bùng, phía sau là cái bóng của mình cũng đang nhảy nhớt theo ánh lửa, bốn phía là bóng đêm vô hạn, trên đầu là tinh không vô tận.
Trong màn đêm, bóng người nhỏ bé, cũng có phần tịch liêu đang trông coi một chùm sáng giữa đất trời.
Ba người Vân Cơ nhìn hắn chằm chằm, Vu Chiếu Hành hỏi: “Không phải muốn liên hợp với bọn họ sao? Ngươi có cần bày ra cái giá này không?”
“Vội vã quá cũng không tốt. Chúng ta cầu bọn họ, không bằng để cho họ cầu chúng ta.”
Ba người không biết rốt cuộc hắn định làm việc này thế nào, nhưng họ đều biết hắn không phải kẻ chỉ biết nói phét lừa người. Vân Cơ hỏi: “Bảy nước thực sự hạ sát thủ với bọn họ sao? Ngươi thực sự biết chút gì đó sao?”
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đó mỉm cười khẽ gật đầu.
Thấy đúng là hắn biết chút gì đó, ba người nhìn nhau, cùng nhẹ nhàng thở ra. Nếu thực sự là vậy thì không cần phải lo những người kia không tới.
Chỉ chốc lát sau, Vu Chiếu Hành khẽ nhắc: “Người tới rồi!”
Mấy người quay đầu lại, quả nhiên thấy đám người Hồng Cái Thiên đã tìm tới, nhưng không phải tập trung toàn bộ, mà thủ hạ của gã phân tán khắp nơi đề phòng.
Hồng Cái Thiên dẫn mười mấy người bay lên, rơi xuống cạnh đống lửa, khoanh tay đi qua đi lại gần đống lửa, không thương không ngứa nói: “Đêm hôm khuya khoắt đúng là không tiện đi đường, có đống lửa này ở đây đúng là dễ chịu hẳn. Ngưu Hữu Đạo, ta mượn ngươi đống lửa này sưởi ấm, ngươi không ý kiến gì chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn đối phương qua đống lửa, cười nói: “Không có ý kiến.”
Hồng Cái Thiên không cho người khác đi theo, một mình chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại, cũng coi như thể hiện với bên này rằng mình không có địch ý gì.
Cuối cùng, gã đứng cạnh Ngưu Hữu Đạo, nói: “Sao lại chỉ có mấy người các ngươi? Không phải các ngươi đi cùng đám người nước Yên kia sao? Nghe nói có không ít người muốn chơi chết ngươi, ngươi chạy loạn khắp nơi thế này cũng không an toàn.”
Ngưu Hữu Đạo cũng thẳng thắn: “Ta cũng không muốn chạy loạn khắp nơi. Nhưng đám người nước Yên không dung tại hạ, đuổi ta đi.”
“Khi vào Thiên Cốc còn thấy một đám người bảo vệ ngươi, tự nhiên lại đuổi ngươi đi làm gì?”
“Việc này không nói rõ ngay được, tóm lại là thất phu vô tội, hoài bích có tội.”
“Ngươi có bảo bối gì thế?” Hồng Cái Thiên kinh ngạc nhìn hắn dò xét một hồi, hỏi: “Không phải là vì thiên kiếm phù trên người ngươi đấy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt: “Còn quan trọng hơn thiên kiếm phù nhiều!”
Hai mắt Hồng Cái Thiên sáng lấp loé hỏi thử: “Cái gì thế?”
“Trong tay ta có địa bàn Nam Châu của nước Yên, chi phối thế cục nhân mã nước Yên! Ba phái lớn của nước Yên đều muốn kéo ta vào, ta chọn ai cũng sẽ đắc tội với hai nhà còn lại, chẳng phải là bị đuổi sao?”
“A!” Hồng Cái Thiên bừng tỉnh đại ngộ. Còn tưởng là chuyện gì, thì ra là vấn đề này.
Gã cũng lập tức chẳng còn hứng thú gì nữa. Thứ ấy đương nhiên là tốt, nhưng chẳng liên quan tới họ, không xen tay vào được, chỉ đứng xa xa xem náo nhiệt là được.
Gã quan tâm tới chuyện khác. “Ngươi vừa nói bảy nước muốn làm thịt chúng ta là có ý gì?”
“Ta có nói vậy sao?”
Hồng Cái Thiên trừng mắt: “Ngươi đùa ta à?”
“Tam đương gia nói gì vậy. Chuyện của các ngươi đâu có liên quan tới ta. Mới đầu ta còn muốn lắm miệng vài câu, nhưng bây giờ ngẫm lại, cảm thấy các ngươi cũng chém giết thêm nhiều người, uy hiếp của ta lại càng nhỏ đi không ít, có khi còn có cơ hội sống sót rời đi. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ ta không giúp các ngươi là tất yếu.”
Hồng Cái Thiên sa sầm mặt: “Ngưu Hữu Đạo, ta tự mình tới tìm ngươi là nể mặt ngươi rồi, đừng có không biết điều, chọc ta không vui…”
“Thì sao?” Ngưu Hữu Đạo lắc tay một cái, một tấm thiên kiếm phù xuất hiện giữa hai ngón tay hắn đầy uy hiếp: “Trước đó có nhiều người truy sát ta, động tí là hơn ngàn, cao thủ nhiều như mây, cũng không thể làm gì ta. Tam đương gia cảm thấy Ngưu mỗ sợ phiền phức sao?”
Ba người Vu Chiếu Hành im lặng, ở đâu ra mà động tí là hơn ngàn truy sát? Ông ấy cũng hiểu, Ngưu Hữu Đạo đã nói quá lên, chứng minh mình không sợ uy hiếp.
Liếc nhìn thiên kiếm phù trên tay hắn, Hồng Cái Thiên cảnh giác hơn, khoé miệng nhếch lên, không nghi ngờ hắn nói láo.
Ai cũng biết trong bí cảnh này có rất nhiều người muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo. Bị một đám người truy sát mà rất bình thường sao? Sợ phiền phức sao? Vị này đúng là người không biết sợ mà, dám đại khai sát giới ở Thiên Cốc, lại có thể sợ phiền phức sao?