Một cơn gió thổi đến. Một người toàn thân được che bởi đấu bồng đen từ trên vách núi nhảy xuống, thuận theo cơn gió rơi xuống trước mặt Đồ Nguyên Bồi.
Đồ Nguyên Bồi nhìn thấy rõ mặt của người đó, vội chắp tay hành lễ: “Xin chào Vương hành sử.”
“Ừm, trong các có việc cần ngươi đi xử lý.” Vương hành sử nhắc đến chuyện Thái Thúc Sơn Thành tranh chấp với Triều Kính, yêu cầu Đồ Nguyên Bồi tìm Triệu Thắng Hoài điều tra xem ông cháu Triều thị có phải cấu kết với Ngưu Hữu Đạo hay không. Nếu có, nhất định phải tra cho ra nội tình cấu kết. Cuối cùng, y dặn dò: “Điều tra rõ lập tức giết Triệu Thắng Hoài diệt khẩu.”
Đồ Nguyên Bồi nghe xong liền ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần, vội nói: “Hành sử đến chậm một bước rồi. Triệu Thắng Hoài đã mất tích. Bây giờ trên dưới Vạn Thú môn đang công khai tìm kiếm.”
“Mất tích? Mất tích vào lúc này?” Vương hành sử giật mình, hỏi lại: “Là người trong các làm?”
Đồ Nguyên Bồi đáp: “Cũng không rõ, không có ai trong các liên hệ với ta việc này cả.”
“Có người đã nhanh chân hơn chúng ta rồi sao?” Vương hành sử lẩm bẩm, đột nhiên hàn quang trong tay lóe lên, một thanh kiếm đâm thẳng vào tim Đồ Nguyên Bồi.
Đồ Nguyên Bồi mở to hai mắt....
Rạng sáng, trong núi, ba thành viên mặc trang phục Phiêu Miểu các đứng dưới tán cây chờ đợi, chợt thấy một người từ trong núi bay ra, bẩm báo: “Lộc hành sử, đã mất liên lạc với Đồ Nguyên Bồi, tạm thời dùng nội tuyến khác bên trong Vạn Thú môn, nhưng cũng không tìm thấy Đồ Nguyên Bồi ở đâu. Còn nữa, Đinh tiên sinh bảo chúng ta đi tìm Triệu Thắng Hoài đã mất tích.”
“Triệu Thắng Hoài mất tích?” Lộc hành sử dẫn đầu nhướng mày, hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Người đến bẩm báo: “Là chuyện của ngày hôm qua. Thuộc hạ đã tìm một nội tuyến khác để hỏi thăm Đồ Nguyên Bồi, mới biết được Vạn Thú môn đang công khai tìm kiếm Triệu Thắng Hoài. Nghe Triệu Thắng Hoài mất tích, lại liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta, thuộc hạ lập tức nghe ngóng chuyện gì xảy ra. Hắn ta nói hôm qua Triệu Thắng Hoài đến uống rượu tại một quán rượu trong thành Vạn Tượng, đột nhiên được một tiểu nhị gọi đi, về sau thì không còn thấy xuất hiện nữa. Sau khi động tĩnh xảy ra, đệ tử Vạn Thú môn đi điều tra, mới biết được khách sạn đã bị người ta bố trí trước. Triệu Thắng Hoài rất có thể đã gặp nguy hiểm.”
Người này đem chuyện mình nghe được thuật lại một lần, nói Vạn Thú môn huy động nhân lực tìm kiếm nhưng đến nay vẫn không tìm được bất kỳ tung tích nào của Triệu Thắng Hoài.
Lộc hành sử cau mày, đi tới đi lui, sau đó nói: “Sớm không mất tích, muộn không mất tích, lại mất tích trước một ngày chúng ta đến. Việc này có được xem là kỳ quái hay không?”
Bọn họ phụng mệnh Đinh Vệ, người trực luân phiên Phiêu Miễu các trong năm nay chạy đến đây.
Hoàng Ban thấy Triều Kính và Thái Thúc Sơn Thành tranh chấp, lập tức đem mọi chuyện báo lên trên. Sau khi Đinh Vệ nhận được tin báo, cảm thấy hơi thú vị. Ngưu Hữu Đạo và ông cháu Triều thị làm ra chuyện như vậy ở đằng sau, thế mà Phiêu Miễu các lại không hề hay biết.
Thánh Tôn vốn đã rất bất mãn với Phiêu Miễu các, cộng thêm bây giờ y quản lý, y không thể ngồi đó mà nhìn. Bởi vì mối quan hệ kỳ quặc giữa La Phương Phỉ và Ngưu Hữu Đạo, bản thân y đã cảm thấy hứng thú với Ngưu Hữu Đạo, lập tức sắp xếp người đến tìm Triệu Thắng Hoài để điều tra, muốn làm rõ nội tình, xem có thể tìm được manh mối nào liên quan đến La Phương Phỉ hay không.
Y phái người chạy đến, kết quả đối tượng điều tra lại mất tích.
Nghe xong, mọi người nhìn nhau. Một người lên tiếng hỏi: “Hành sử, ngài hoài nghi có người để lộ tin tức sao?”
Lộc hành sử quay đầu lại, nói: “Nếu không, tại sao lại trùng hợp như vậy?”
Người còn lại nói: “Chúng ta tiếp nhận mệnh lệnh của Đinh tiên sinh, trực tiếp xuất phát, trên đường chưa từng dừng lại, cũng không tiếp xúc với người khác.”
Lộc hành sử khoát tay: “Ta không nói chúng ta để lộ tin tức. Cho dù chúng ta để lộ tin tức, sự việc cũng không có khả năng xảy ra trước khi chúng ta đến lâu như vậy. Nếu thật sự tin tức đã bị lộ ra, vấn đề rất có thể xuất hiện ở bên cạnh Đinh tiên sinh. Lẽ ra Đinh tiên sinh cũng sẽ không rêu rao khắp nơi chuyện muốn làm. Về thời gian, thật sự cũng không khớp. Chuyện phát sinh ngày hôm qua, cứ coi như bên cạnh Đinh tiên sinh có người để lộ tin tức, biết chúng ta đến, nhưng bọn họ có thể chạy đến sớm hơn chúng ta như vậy sao? Hơn nữa, Triệu Thắng Hoài mất tích cũng không phải đột xuất, trước đó chắc chắn đã có thời gian chuẩn bị mới có thể ra tay chuẩn xác như thế, làm việc một cách lặng lẽ dưới mắt Vạn Thú môn.”
Y quay sang hỏi người đến: “Từ khi nào phát hiện không thấy Đồ Nguyên Bồi?”
Người đến bẩm báo: “Thời gian cụ thể không được rõ ràng, nhưng đêm qua còn có người nhìn thấy Đồ Nguyên Bồi, sau nửa đêm thì không còn thấy nữa. Đồ Nguyên Bồi không phải người được tông môn phái ra ngoài tìm kiếm Triệu Thắng Hoài, cũng không thấy xin nghỉ với tông môn, theo lý không thể nào tự tiện không về được. Người của sư thừa Đồ Nguyên Bồi cũng đang tìm kiếm nhưng không phát hiện được tung tích của hắn ta.”
Lộc hành sử sờ râu ở cằm, thì thào: “Đinh tiên sinh muốn tìm Triệu Thắng Hoài, Triệu Thắng Hoài lại mất tích, chúng ta muốn liên lạc với Đồ Nguyên Bồi, Đồ Nguyên Bồi cũng không thấy. Triệu Thắng Hoài mất tích thì thôi đi, Đồ Nguyên Bồi là người Phiêu Miễu các chúng ta, vì sao lại mất tích? Và vì sao lại mất tích vào đúng lúc này?”
Suy nghĩ một lúc, y quay đầu lại nói: “Đồ Nguyên Bồi còn có một thân phận bí ẩn khác, chúng ta là vì đến đây làm việc mới biết được cách đây không lâu. Việc này không hề bình thường.”
Một người hỏi: “Không thấy Triệu Thắng Hoài, chúng ta làm sao tiếp tục việc mà Đinh tiên sinh đã giao phó? Nếu không, chúng ta lộ diện đi tìm Tây Hải Đường, Chưởng môn Vạn Thú môn, để ông ta vận dụng lực lượng Vạn Thú môn toàn lực phối hợp. Có cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám không phối hợp.”
Lộc hành sử này: “Việc này không đơn giản như vậy đâu. Vọng đọng sẽ gây phiền phức cho chúng ta. Chúng ta không nên đánh rắn động cỏ. Trước truyền tin tức về cho Đinh tiên sinh, chờ Đinh tiên sinh quyết định.”
...........
Tần Quan, Kha Định Kiệt chờ Ngưu Hữu Đạo mất hai ngày cũng không thấy Ngưu Hữu Đạo quay lại.
Hai người đều lo lắng. Ngưu Hữu Đạo bảo bọn họ chờ nhưng rồi lại không về, cũng không biết có phải xảy ra chuyện hay không.
Còn chuyện cần làm trước đó, đi hay không đi? Có cần quay lại bán đứng Ngưu Hữu Đạo với Phiêu Miễu các để lấy công chuộc tội hay không? Tâm trạng mâu thuẫn khiến hai người dày vò vô cùng.
Nếu không đi mà cứ ở lại đây, sợ Phiêu Miễu các phát hiện không thấy người lại tìm đến đây.
Nhưng nếu chẳng may Ngưu trưởng lão xảy ra chuyện thật, hai người cứ chờ ở đây biết đến khi nào?
Tại sao Ngưu Hữu Đạo lại muốn làm như thế? Rất nhiều chuyện hai người nghĩ mãi mà không rõ. Bóng ma khủng hoảng cứ ở mãi trong lòng hai người.
Cũng may Ngưu Hữu Đạo cũng không chậm trễ quá lâu. Nếu không, còn không biết hai người sẽ đưa ra lựa chọn gì. Một âm thanh vang lên, hai người cùng nhau ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người từ trên trời rơi xuống, xuyên qua tán cây rơi xuống đất.
“Trưởng lão!” Hai người nhẹ nhàng thở ra, cùng nhau bước đến chào.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đã thu dọn sạch sẽ chưa?”
Hai người gật đầu. Tần Quan nói: “Đã quét dọn sạch sẽ, không để lại dấu vết nào.”
Kha Định Kiệt hỏi: “Trưởng lão đi lâu như vậy, thế con hắc hồ kia thì sao?”
Thời gian đúng là có hơi lâu, vừa đi vừa về cũng mất rất nhiều thời gian. Hắn đáp: “Ta đã giải quyết con hắc hồ đó rồi. Trên đường gặp chuyện khác nên thời gian có hơi chậm trễ.”
Hắn không thể nói việc đuổi theo hắc hồ tốn rất nhiều thời gian. Lý do đó rất khó mà nói. Hắc hồ có thể trốn vào trong đầm lầy, trừ phi hắn công khai nói rõ hắn có thể đi lại bên trong đầm lầy với hai người.