Viên Cương nhận ra khoảng cách lên xuống khi bay của Tô Chiếu không còn xa nhưng ban đầu nữa, lúc hạ xuống lần nữa, hô lên: "Dừng một chút!"
Hai người rơi xuống đất, Tô Chiếu không hiểu nhìn hắn ta, Viên Cương nói: "Cô mang theo ta, pháp lực tiêu hao quá lớn, nghỉ ngơi hồi phục chút, nếu không gặp truy binh sẽ rất phiền toái."
Tô Chiếu: "Bây giờ nghỉ ngơi sao được, đợi truy binh đuổi tới sao?"
Viên Cương: "Ta cõng cô."
"..." Tô Chiếu ấp úng, cười khổ nói: "Không nói đến chuyện có cõng hay không, ngươi chạy ở trong sa mạc rất dễ để lại dấu chân, Hiểu Nguyệt Các đuổi giết nhất định đã điều động rất nhiều loài chim khổng lồ, dấu chân quá rõ rất dễ dàng phát hiện từ trên không trung. Không sao hết, ta vẫn có thể kiên trì thêm một canh giờ nữa."
Trên mặt cười khổ, nhưng trong lòng thì ngọt ngào, có người không rời bỏ nàng, loại cảm giác này thật tốt, sa mạc vắng lặng trước mắt cũng có thể biến thành vườn hoa.
Viên Cương: "Nếu có thể đuổi tới nơi này, có để lại dấu chân hay không không còn quan trọng nữa, giữ được thực lực mới có cơ hội đối mặt, nghe ta."
Có thể nói ra lời như vậy, chứng tỏ ngay cả hắn ta cũng thấy hi vọng thoát thân là rất nhỏ, hôm nay thật sự là còn nước còn tát, có thể trốn bao xa thì đi bao xa, tìm kiếm chút cơ hội cuối cùng có thể xuất hiện kia.
Nếu nói như vậy, đã làm tốt tâm lý chuẩn bị để đối mặt, Tô Chiếu cũng thản nhiên: "Không cần cõng, ngươi chạy, ta bay."
"Cô mau chóng hồi phục pháp lực đi." Viên Cương không cho từ chối, kéo tay nải đến trước ngực, trực tiếp kéo nàng qua, xoay người cúi xuống, ôm hai chân nàng, cõng ở sau lưng, bước hai bước rồi lập tức phóng như bay trong sa mạc.
Tô Chiếu vừa thẹn vừa mừng, đồng thời cũng lo lắng nói: "Trong sa mạc chạy nhanh rất lao lực, ngươi cõng ta chạy, có ổn không?"
"Có cõng hai người như cô vẫn chạy được!" Viên Cương nói xong, chuyên tâm chạy như bay, trên gò cát bôn ba lên xuống, như giẫm trên đất bằng, tựa như một làn khói, tốc độ chạy trốn vẫn rất nhanh.
Không bao lâu, trong lỗ mũi hắn ta lại xuất hiện hồng vụ như có như không bắt đầu tuần hoàn theo hô hấp của hắn ta.
Tô Chiếu mới đầu còn rất lo lắng, dần dần phát hiện vị này hoàn toàn không biết cái gì là mệt mỏi, thể lực như vô cùng vô tận không bao giờ tiêu hao hết, hơi thở luôn rất trầm ổn, mới dần dần yên lòng, chuẩn bị có cơ hội hỏi hắn ta xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Giờ thổi vù vù bên tai, thổi lất phất qua người nàng, cảm giác loại gió này thổi qua hoàn toàn không cảm nhận được khi lúc bay cơ thể có pháp lực bao quanh, giống như đang rong ruổi trên lưng ngựa, nhưng lại không cần phân tâm điều khiển, có thể yên tâm.
Nàng lấy ra một viên Linh Nguyên đan bỏ vào trong miệng từ từ nằm lên lưng hắn ta, ngửi hơi thở hùng tính trên người hắn ta, phát hiện người đàn ông này thật rất cường tráng, dần dần an thần làm phép khôi phục pháp lực đã tiêu hao...
Trong sa mạc mênh mông bao la, một đường rong ruổi chạy như điên, không bao giờ biết mệt mỏi, nhưng có bất trắc quấy nhiễu.
Lúc vừa cõng người xông về một gò cát, trên sườn gò cát đột nhiên xuất hiện kẽ hở, một con bò cạp có cùng màu với sa mạc đột nhiên chui từ dưới đất lên, bật nhảy về phía Viên Cương.
Con quái vật to như trâu này đột nhiên hiện thân, làm Viên Cương thất kinh, cánh tay đang giữ một chân Tô Chiếu buông lòng, thuận thế vung tay lên chém một đao.
Trước khi nhảy bổ đến con bò cạp kia khí thế hung hăng, nhưng lúc đến gần lại vội vàng đung đưa cái càng, lắc đầu vẫy đuôi, như nghiêng đầu muốn chạy trốn, nhưng quán tính không cho phép, vẫn lao về phía Viên Cương.
"Đừng!" Giọng nói Tô Chiếu ở sau lưng đột nhiên vang lên.
Chuyện xảy ra rất đột ngột, nhắc nhở hơi trễ, một đao vung lên hết sức, Trảm Mã Đao đã chém con bò cạp kia thành hai nửa, phun ra một chùm máu tươi đến nhức mắt, thuận thế bắn lên cả người Viên Cương.
Máu của bò cạp rõ ràng đỏ tươi hơn máu bình thường.
Một đao giải quyết xong con bò cạp, Viên Cương phát hiện quái vật này cũng không tính là khó đối phó, bàn chân vẫn không ngừng, đã xông lên gò cát, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Chiếu rê,n rỉ thở dài nói: "Ngươi không biết bò cạp trong sa mạc này không thể giết sao?"
"Có vấn đề gì à?" Viên Cương vừa chạy vừa hỏi một câu.
Tô Chiếu thở dài nói: "Xem ra ngươi thật sự không biết, bò cạp trong sa mạc này rất nhiều, gai độc ở phần đuôi có kịch độc, hơn nữa tốc độ bò rất nhanh, di chuyển ở trong sa mạc như gió, năng lực bật nhảy gi.ết chết rất mạnh. Sự thèm muốn về thức ăn ở trong sa mạc này khiến cho bọn chúng vô cùng nhạy cảm với mùi máu tanh, một khi có vật gì bị thương để bọn chúng ngửi được mùi máu tanh, lập tức sẽ kinh động đến bò cạp ở bốn phương tám hướng không thể đếm xuể chạy tới săn mồi, sau khi đồng loại bị thương bọn chúng sẽ làm thức ăn như thường, ngươi đã gây ra phiền phức rồi."
Viên Cương hơi im lặng, đại khái đã hiểu được sự bất lực trong tiếng thở dài của cô.
Hắn ta không thể bay, chỉ có thể chạy nhanh ở trên mặt đất, mà Tô Chiếu lại không thể kiên trì mang hắn ta bay cùng quá lâu, sau đó nhất định sẽ rơi vào vòng vây vô cùng vô tận ở trong sa mạc, chỉ sợ Tô Chiếu mang theo hắn ta cũng chưa chắc có thể chạy ra ngoài.
"Chúng ta quay đầu đi, nếu cứ đi thêm nữa... Đối mặt với Hiểu Nguyệt Các có lẽ còn có một đường sống, bầy quái vật này thì không thể nói thông đạo lý." Tô Chiếu cười khổ một tiếng.
Như là chứng thực lời của nàng vậy, lần lượt bắt đầu có mấy con bò cạp lớn lớn bé bé xuất hiện tỏng sa mạc, thấy vật còn sống lập tức hết sức hưng phấn, rối rít nhanh chóng chạy tới.
Tô Chiếu: "Để ta xuống."
"Chờ một chút!" Viên Cương từ chối, trọng điểm ánh mắt nhìn về hướng gió, như muốn kiểm chứng gì đó.
Đám bò cạp nhìn thấy hướng gió thổi tới đều giảm tốc độ tấn công lại, gần như đã dừng lại, ánh mắt Viên Cương sáng lên, nói: "Không sao, cô tiếp tục khôi phục pháp lực, chúng ta có thể có cơ hội thoát thân."
Tô Chiếu không hiểu.
Hướng Viên Cương chạy đã lệch sang bên trái, chạy về hướng gió thổi tới.
Cùng với sự ép tới của hắn ta, cò cạp ở hướng gió thổi dường như vô cùng sợ hãi, ngay lúc hắn ta sắp đến gần, đều rối rít tránh ra hai bên, bò lổm ngổm ở hai bên đường mà Viên Cương chạy, không dám nhúc nhích một chút nào.
Tô Chiếu lập tức kinh ngạc, hỏi: "Chuyện này là sao? Ngươi đã dùng biện pháp gì sao?" Nàng cũng không thấy Viên Cương có động tác gì, không thể hiểu tại sao những con bò cạp này đột nhiên trở nên ngoan như vậy.
"Sau này sẽ giải thích." Viên Cương không phải qua loa lấy lệ với nàng, hoặc là muốn giấu nàng cái gì.
Trên thực tế là, cõng một người ở trong sa mạc chạy nhanh xác không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, lải nhải nói một đống lời, ảnh hưởng đến nhịp thở của hắn ta, chỉ có khi hắn ta giữ được nhịp thở đều mới có thể duy trì thể lực để cõng người khác chạy, một vài chuyện không phải một hai câu là có thể nói rõ.
Tô Chiếu vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng lạ thường này, thỉnh thoảng quan sát bốn phía, lúc quay đầu nhìn lại, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, mơ hồ thấy một điểm đen đang mau chóng đuổi về phía bọn họ.
"Người của Hiểu Nguyệt Các đuôi tới rồi, để ta xuống!" Tô Chiếu cắn răng nói một tiếng.
Viên Cương cõng nàng nghiêng người quay đầu liếc nhìn, nhưng không hề ý có để nàng xuống: "Nhìn xem đám bò cạp có cản gã ta lại không."
Tô Chiếu: "Vô dụng thôi, cao thủ Hiểu Nguyệt Các nhiều như mây, nếu gã đã dám một mình đuổi tới đây, thì bò cạp cũng không thể ngăn lại gã."
"Có thể trì hoãn tốc độ đuổi theo của gã cũng được, nghe nói trong sa mạc này có một Vô Biên Các, không ai dám ở đó hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần chạy đến Vô Biên Các, là có thể tìm người liên lạc với Đạo gia, đến lúc đó để Đạo gia nghĩ cách, đầu óc của ngài ấy rất bén nhạy."