Tô Chiếu thầm thở dài. Nha đầu kia xưa giờ có vẻ rất ngây thơ, không ngờ lại có được tâm cơ này.
Nàng liếc sang Liệu Bình Ba, không biết có phải vì có huyết thống của mẫu thân không, bản thân mình không chậm, mà nữ nhi di nương sinh ra cũng không chậm, chí ít là thông minh hơn con của Nguyễn thị nhiều.
Lúc này họ cũng mới hiểu ra, là Lục Thánh Trung bày kế dụ dỗ Liễu Nhi ra ngoài, người ở trong bóng tôi xui kiến mẹ con Nguyễn thị cũng là tên này. Không cần mượn ngoại lực nào, chỉ mình y làm mấy việc này.
“Ngươi đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, vì sao lại thành ra làm việc cho Ngưu Hữu Đạo?” Thiệu Bình Ba hỏi.
Lục Thánh Trung không giấu, kể hết chuyện vì một bài thơ mà thất thủ bị bắt ra.
Tô Chiếu nghe vậy suýt thì bật cười, phát hiện vị này xui xẻo thật.
Có điều, nghĩ lại, hình như cũng không thể nói vì người ta không may mắn được, chỉ có thể nói y chọn sai đối thủ, mục tiêu lần nào cũng không đơn giản. Ngưu Hữu Đạo thì không nói, mẹ con Nguyễn thị bên kia thất thủ chắc chắn có quan hệ tới Thiệu Bình Ba. Còn Thiệu Liễu Nhi, chính nàng cũng không ngờ Thiệu Liễu Nhi lại có được thủ đoạn ấy, Lục Thánh Trung bất cẩn thất thủ cũng không lạ.
Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm Lục Thánh Trung, hai mắt lấp lánh, tựa hồ như đã hiểu nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo phái người này đi làm việc.
Cùng Tô Chiếu ra ngoài, đi dạo trong đình viện, Thiệu Bình Ba hỏi: “Ngươi cảm thấy Lục Thánh Trung này thế nào?”
Tô Chiếu cũng đoán được phần nào tâm tư y, nghĩ y muốn mời chào, chỉ trầm ngâm đánh giá: “Y đã thất thủ nhiều lần, nhưng không đánh không biết, xét theo một mặt nào đó, y là một nhân tài!”
Thiệu Bình Ba thở dài: “Nhưng người này có không đáng tin, rất dễ phản bội, không dễ khống chế.”
Tô Chiếu cười nói: “Nếu ngươi thực sự muốn thu nạp y để sử dụng, ta có cách khống chế y. Nhất định sau này y có muốn phản cũng không dám phản. Việc này để ta lo, còn ngươi, rời địa lao lâu quá không ổn đâu, mau về đi.”
“Cũng tốt. Ta giao Lục Thánh Trung này cho ngươi, cần phải mau chóng đào móc người Ngưu Hữu Đạo bố trí trong phủ thành ra cho ta!”
“Được rồi, ta biết nên làm thế nào. Chờ tin của ta!”
Tống Thư và Trần Quy Thạc cũng không biết Thiệu Bình Ba đi từ khi nào, hai người cũng không biết y cso mật đạo ra vào thành.
Hai người về thành, tới đằng sau phủ Lăng Ba, Trần Quy Thạc nói: “Sư thúc, ta đi mua chút rượu và thức ăn.”
“Ừ. Thượng Thanh Tông ở đây, chúng ta cũng không tiện xuất hiện, đi nhanh rồi về sớm!”
“Vâng!” Trần Quy Thạc chắp tay bước nhanh ra ngoài, đi thẳng tới tòa tửu lâu gần phủ Lăng Ba.
Gọi chút rượu và thức ăn, hỏa kế gói lại xong xuôi, khi giao đồ, một tấm giấy lặng lẽ được giấu trong tay hỏa kế.
Mua xong rượu và thức ăn, Trần Quy Thạc rời tửu lâu mà không về ngay, đi lòng vòng sầu lo hoang mang…
Trong một trang viện, trên một gian lầu các, bên cừa sổ mở, Ngụy Đa khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong bóng tối, thi thoảng lại mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chợt thấy một trong hai cái đèn lồng treo bên hiên một nhà dân trước cửa sổ trang viên tắt đi.
Ngụy Đa vội thu công đứng dậy rời đi.
Xuống lầu các, đi bộ tới một góc tường, gã nhìn nhìn một cuốn chỉ dưới lòng đất, thi pháp hấp vào tay.
Về lầu các, gã mở cuố chỉ ra, dịch nội dung mật thư, xem xong, hoàn toàn biến sắc.
Gã vội vàng viết một phong mật thư khác, lại đốt một cây đèn đặt trước cửa sổ, sau đó nhanh chóng xuống lầu đi bộ đến góc tường lúc nãy, quan sát xung quanh, thuận lợi ném cuộn chỉ ra ngoài.
Quay lại lầu các, nhìn mãi đến tận khi đèn lồng dưới mái hiên nhà dân kia tắt cả, tức là bên đó đã nhận được tin, gã mới yên lòng.
Thổi tắt đèn trên bệ cửa sổ, Ngụy Đa lại viết phong mật thư thứ hai.
Lát sau, một con kim sí bay ra ngoài cửa sổ.
Trong góc đình viện, trong một gian phòng chứa đồ đen thùi, Tô Phá và Đồ Hán đứng trước cửa sổ cùng nhìn theo kim sí bay đi. Tô Phá than nhẹ: “Gần đây trong thành Bắc Châu xảy ra không ít chuyện, không biết có liên quan đến vị kia không… Xem ra từ đầu tới giờ y vẫn không chịu nhận Đường Nghi làm chưởng môn. Tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi của sư phụ y!”
Đồ Hán nói: “Y chỉ nhận di mệnh của sư phụ, làm việc theo môn quy cũng không sai.”
Tô Phá lắc đầu: “Nhưng vị kia vẫn không có tình cảm gì với THượng Thanh Tông. Ta nghi ngờ vị kia không quan tâm tới sống chết của y, dù có bại lộ cũng không sao. Hay là vị kia cố ý muốn để cho Thượng Thanh Tông và Thiệu Bình Ba nảy sinh mâu thuẫn? Đây là muốn cho Thượng Thanh Tông không không có đất dung thân ở Bắc Châu sao? Ài, ngươi theo dõi y sát sao vào, khi nào cần thiết thì giúp một chút.”
“Ừ!” Đồ Hán gật gật đầu.
Lục Thánh Trung về thành, toàn thân đã tắm rửa sạch sẽ, không thấy có gì lạ, lại đi tới tửu lâu của mình.
Y cũng mua rượu và thức ăn, cũng kín đáo nhét một mảnh giấy vào tay hỏa kế.
Lục Thánh Trông ôm đồ ra ngoài, một thực khách ngồi trong góc tối của tửu lâu cũng chú ý đến phản ứng của hỏa kế kia.
Trong một con ngõ bên đường, Tô Chiếu đi qua đi lại, tùy tùng đứng hai bên.
Lục Thánh Trung đi tới, thở dài: “Đã làm như các ngươi nói rồi đấy.”
Tô Chiếu không hé răng, vẫn đi qua đi lại ở đó.
Chỉ một lát sau, một hán tử mặt thường phục bước nhanh tới thấp giọng bẩm báo: “Hương chủ, hòa kế kia đã đi ra ngoài từ cửa sau tửu lâu.”
Tô Chiếu dừng chân, trầm giọng nói: “Giữ y lại, không được đánh rắn động cỏ. Phi cầm sẵn sàng đuổi theo bất cứ lúc nào, phòng bị đối phương dùng kim sí đưa tin, sẽ phải đuổi theo.”
“Vâng!” Tùy tùng lĩnh mệnh vội vàng rời đi.
Lục Thánh Trung lại lên tiếng: “Đại công tử sẽ không nuốt lời chứ?”
“Đương nhiên sẽ không nuốt lời.” Tô Chiếu quay đầu lại, khẽ mỉm cười, giơ tay ra hiệu.
Thấy người hai bên áp sát, Lục Thánh Tông cả kinh: “Các ngươi muốn làm gì? Ta.. um…um….”
Y bị người ta giữ chặt, pháp lực bị khóa, lại bị thương nặng, không có cơ hội phản kháng.
Miệng bị bóp ép mở ra, một viên thuốc được nhét vào miệng y.
Bên này vừa buông ra, Lục Thánh Trung lập tức móc họng muốn nôn thứ vừa nuốt vào ra.
Người bên cạnh lập tức giữ lấy cổ tay y không cho y nôn.
Lục Thánh Trung nhìn chằm chằm Tô Chiếu đang cười tủm tỉm, hoảng sợ hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Tô Chiếu cười: “Cũng là thứ tốt thôi, vô cùng quý giá, người bình thường không được hưởng thụ đâu. Coi như ngươi lời đấy.”
“Rốt cuộc ngươi cho ta ăn cái gì?” Lục Thánh Trung hơi hoảng rồi. Y có thể đoán được thứ này chắc chắn không lành.
Tô Chiếu trả lời chẳng liên quan: “Chắc chắn Đại công tử sẽ không nuốt lời, sau nửa canh giờ, muốn đi hay muốn ở tùy ngươi.”
Sắc mặt Lục Thánh Trung rất phức tạp, hoảng loạn và kinh sợ đan xen lẫn nhau…
Hừng đông hôm sau, trong phủ Lăng Ba, dưới mái hiên, Tô Chiếu nhìn bình minh dần dâng lên phía chân trời xa xa.
“Bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Tô Chiếu lặng lẽ hỏi. Nàng đã ở đây chờ suốt một đêm.
Nam tử bên cạnh trả lời: “Tên hỏa kế kia đã đặt mật thư vào phòng thờ của một xưởng nhuộm, rồi quay về tửu lâu, hai bên luôn có người theo dõi sát sao, vẫn không thấy có động tĩnh gì, mật thư vẫn ở trong phòng thờ, không có ai đi lấy.”
Tô Chiếu trầm giọng nói: “Vậy không bình thường. Loại tin tức này, nếu xử lý chậm có thể hỏng việc, không thể có chuyện đến giờ vẫn không ai đi lấy. Chẳng lẽ đã lộ tin Lục Thánh Trung bị bắt? Hoặc nói, Lục Thánh Trung không thành thật, đang giờ trò gì đó?”
“Hẳn là Lục Thánh Trung phải biết hậu quả nếu dám động tay động chân, huống chi, y đã uống thuốc của chúng ta, nếu động tay chân sẽ có đáp án nhanh thôi. Ta đang nghi ngờ có người để lộ bí mật. Trong số những người ở hiện trường, người phe chúng ta sẽ không có vấn đề gì, chẳng lẽ là người bên đại công tử để lộ tin tức, hay là vị tiểu thư kia để lộ bí mật rồi?”
Tô Chiếu nhíu mày: “Ta sẽ hỏi.”