Ngọc Thương đặt tay lên ngực, trái tim đang lơ lửng cuối cùng mới được hạ xuống, cũng thầm tặc lưỡi thán phục, hạng nhất! Tên kia thực sự tranh được hạng nhất, khá lắm!
Kích động, ông ta thực sự kích động. Chuyện lớn có hi vọng rồi, không uổng công Hiểu Nguyệt các bỏ ra tâm huyết một phen!
Người trong Thiên cốc đi ra, tất cả người tham gia bí cảnh Thiên Đô lục tục xuất hiện.
Nhan Bảo Như lặng lẽ đi ngoài cùng chỉ liếc mắt nhìn bảng danh sách một cái, bi phẫn đã dồn lên đầu.
Nàng ta đã biết trước, nàng ta đã sớm nhắc nhở, đã nói với lũ ngu xuẩn kia, đã nói là ba phái trung lập kia sớm đã cấu kết với Ngưu Hữu Đạo, ngầm giúp Ngưu Hữu Đạo mang theo lượng lớn linh chủng ra ngoài, nhưng lũ ngu kia mãi không chịu tin, còn để tên cẩu tặc kia dễ dàng chiếm hạng nhất!
Vừa nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo đã độc ác làm nhục mình một phen lại còn được tưởng thưởng cực lớn, nàng ta lại tức muốn hộc máu.
Mãi cho đến hiện giờ, nàng ta còn cho rằng ba phái cấu kết với Ngưu Hữu Đạo.
Kết quả này nghĩa là Ngưu Hữu Đạo giữ lại được tính mạng, mà dù không giữ được, nàng ta cũng không dám ở lại.
Nàng ta là người đầu tiên bỏ đi trong số hơn ba nghìn người. Thừa dịp tất cả còn đang chăm chú xem bảng danh sách, nàng ta lặng lẽ bỏ trốn.
Hết cách rồi, lúc này không đi, lát nữa bị ba phái kia nhắm vào, nàng ta không bị giết mới là lạ. Còn cái gì Khổ Thần đan, nàng ta đã không hi vọng Ngưu Hữu Đạo có thể buông tha nàng ta.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo, nàng ta đã rợn cả người, ngay cả kết quả cũng không kịp xem, vội vã bỏ chạy...
Ngưu Hữu Đạo xếp hạng nhất?
Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Nhìn thấy bảng danh sách, Đổng Kim Hoàn, An Diệu, Lâm Phi Yến sợ đến nhũn cả chân.
Bí cảnh là hi vọng cuối cùng có thể giết chết Ngưu Hữu Đạo cũng đã tan nát. Ba người phụ nữ tìm kiếm trong đám đông, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đồng thời cũng nhìn thấy chưởng môn nhà mình đang tươi cười chen tới cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Nhìn thấy chưởng môn của mình, ba cô gái sợ đến mức hồn phi phách tán, cảm thấy hít thở cũng khó khăn, cấp tốc chạy đi tìm cứu tinh của mình.
"Lão đệ!"
Ngọc Thương chạy trước đến cạnh Ngưu Hữu Đạo, rất phấn chấn bắt lấy cánh tay Ngưu Hữu Đạo, dùng sức vung vẩy, vỗ mạnh lên vai Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo bị thương, lại bị ông ta không nương tay vỗ một cái, đau nhe cả răng.
"Ô..."
Ngọc Thương chợt nhận ra hắn đau, sau mới nhìn thấy hắn bị thương, vội xin lỗi.
Đang muốn hàn huyên, Bạch Ngọc Lâu lên tiếng:
"Những người tiến vào bí cảnh Thiên Đô đã vì tài nguyên tu luyện của tu sĩ thiên hạ mà cực khổ rồi! Theo quy định, Phiêu Miễu các sẽ luận công ban thưởng! Hạng nhất, Ngưu Hữu Đạo, tiến lên lĩnh thưởng!"
Điểm danh đến, Ngưu Hữu Đạo cũng đành tạm biệt Ngọc Thương, chậm rãi đi tới trong con mắt theo dõi của đám đông. Ngay cả mấy người Phí Trưởng Lưu cũng không có cơ hội tới nói chuyện.
Đi tới trước chiếc bàn đặt trước Thiên cốc, Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào.
Bạch Ngọc Lâu nhìn hắn đầy ẩn ý, lấy một tấm phiếu làm chứng của Phiêu Miễu các ra cho mọi người xem, cất cao giọng nói:
"Đầu tiên, thưởng ba trăm triệu kim tệ!"
Người xem có nhiều vẻ mặt khác nhau, có ước ao ngưỡng mộ.
Long Hưu, Mạnh Tuyên, Cung Lâm Sách nhìn nhau, trong mắt như muốn nói, thật sự để một mình Ngưu Hữu Đạo độc chiếm món của cải khổng lồ này?
Tấm phiếu đưa tới, Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đưa hai tay tiếp nhận, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Theo quy định, mỗi lần trao giải hẳn là do chủ sự Phiêu Miễu các tự mình làm, làm sao lần này lại do Bạch Ngọc Lâu làm giúp?
Hắn đảo mắt một cái đã nghĩ ra, thở phào nhẹ nhõm. Toa Như Lai không lộ diện, cũng không trao giải, chứng tỏ đã tạm thời buông tha hắn.
Ngưu Hữu Đạo cầm giải thưởng cảm ơn Bạch Ngọc Lâu, sau đó đi thẳng đến chỗ người của Tứ Hải.
"Hạng nhất này là sao? Có quan hệ với các ngươi?"
Thấy Ngưu Hữu Đạo lĩnh thưởng, Đông Hải Đại Thánh, Tây Hải yêu vương, Nam Hải pháp vương, Bắc Hải minh chủ đang thấp giọng hỏi mấy người Phù Hoa.
"Đại vương, tình hình thực sự phức tạp, ở đây khó nói, để kể lại sau đi..."
Phù Hoa vừa thầm nói xong, chợt sững sờ.
Chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo cầm phiếu thưởng tới, trước con mắt của mọi người tới chỗ người Tứ Hải, tươi cười hớn hở chắp tay nói:
"Đại tỷ, ba vị đại ca. Vậy bốn vị này chính là chủ nhân Tứ Hải, Ngưu Hữu Đạo có lễ."
Đại tỷ? Đại ca? Bốn vị chủ nhân Tứ Hải nhìn nhau, gọi thân thiết vậy là có ý gì?
Toàn trường chợt yên tĩnh, đều đang nhìn sang. Đại khái là tất cả đều nghe được.
Phù Hoa nhìn bốn chung quanh, thấy mọi người đều nhìn hết sang bên này, ngay cả Bạch Ngọc Lâu cũng đang quan sát. Nàng ta thầm sốt ruột, nghiêm khắc nói nhỏ:
"Lúc này ngươi chạy tới làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo lại không hề che giấu chút nào, thản nhiên nói:
"Đã nói rồi, ta đạt hạng nhất, phần thưởng quy về mọi người! Huynh đệ ta nói lời giữ lời, quyết không nuốt lời!"
Hắn đưa phiếu thưởng ra, đám Phù Hoa, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường tối sầm mặt mày lại, không ai đưa tay ra nhận.
Lúc trước bốn người còn lo lắng không biết Ngưu Hữu Đạo có thể nuốt lời hay không, ai mà ngờ Ngưu Hữu Đạo không chỉ không nuốt lời, vừa quay đầu lại đã ngang nhiên cho họ một niềm vui bất ngờ, mà đúng là giữ lời một cách bất bình thường.
Trước con mắt bao nhiêu người, áp lực lên bốn người rất lớn, thật không dám đưa tay ra.
Ba trăm triệu kim tệ đưa hết cho chúng ta? Chủ nhân Tứ Hải rất kinh ngạc, lại nhìn nhau. Xem ra hạng nhất này quả nhiên là do bên họ bỏ ra nhiều công sức!
Tây Hải yêu vương ngạc nhiên nói:
"Thật sự đưa hết cho chúng ta? Không hối hận chứ? Mọi người đều đang nhìn đấy, là do ngươi chủ động đưa cho chúng ta, không phải chúng ta ỷ thế hiếp người!"
Phù Hoa có nỗi khổ khó nói, rất muốn khuyên đại vương của mình im mồm, lại không cách nào từ chối. Từ chối ngay trước mặt mọi người, còn có thể hi vọng Ngưu Hữu Đạo đưa cho bọn họ nữa sao?
Thấy vị này lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo dâng hai tay đưa thẳng tới:
"Nói là làm, tuyệt không hối hận!"
"Ha ha, vậy thì được. Ba vị, vậy ta lấy giúp."
Tây Hải yêu vương cười hớn hở đưa tay ra.
Bên nước Yến, Long Hưu đột nhiên lên tiếng:
"Ngưu Hữu Đạo! Dù sao ngươi cũng là tu sĩ nước Yến, trước khi quyết định phải nghĩ cho rõ ràng!"
Đây là phần thưởng trên danh nghĩa cá nhân của Ngưu Hữu Đạo, trước mặt mọi người, Ngưu Hữu Đạo đưa cho ai tất nhiên là quyền của hắn. Sau đó nên xử lý thế nào là một chuyện khác. Chí ít, ba đại phái nước Yến trước mắt không thể ép buộc can thiệp vào.
Nơi này dù sao cũng là Phiêu Miễu các, Ngưu Hữu Đạo muốn đưa cho ai, không ai có thể ra tay cản.
Chưởng môn Mạnh Tuyên của Linh Kiếm sơn cũng lên tiếng:
"Không nên vội vã quyết định. Ngươi là tu sĩ nước yến chúng ta. Nếu có kẻ tự tiện làm bậy, chúng ta tự nhiên sẽ chủ trì cho ngươi!"
Ý là ám chỉ Ngưu Hữu Đạo, lúc trước có cam kết gì cũng không quan trọng, không cần sợ người Tứ Hải, ba đại phái chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi!
Đó chính là ba trăm triệu kim tệ! Mặt Cung Lâm Sách giật giật, cũng đau thịt khó chịu nổi, vừa định ỷ lại quan hệ ngầm với Ngưu Hữu Đạo để khuyên hắn một phen, sau lưng chợt có người kéo ống tay áo ông ta một cái.
Cung Lâm Sách quay đầu lại nhìn, thấy Nghiêm Lập khẽ lắc đầu với mình, chợt hiểu. Việc này tất nhiên có gì đó lạ thường, câm miệng thì hơn!
Tây Hải yêu vương đảo mắt một vòng, đột nhiên ra tay nhanh chóng, vù một cái lấy tới phiếu thưởng ba trăm triệu kim tệ vào tay, tươi cười nói:
"Thịnh tình không thể chối từ! Nếu như thế, ba vị, để ta nhận trước, lúc về lại chia!"
Đông Hải Đại Thánh, Nam Hải pháp vương, Bắc Hải minh chủ không lo lắng chuyện lúc về mới chia, vì ba nhà hợp tác lại thì Tây Hải yêu vương cũng không nuốt riêng được.