Văn Mặc Nhi lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ, chỉ là thuật lại lời nói của chưởng môn, chưởng môn bảo ngài cần phải qua đó một chuyến, các vị trưởng lão đều đang đợi ngài."
"Thánh cảnh..." Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm suy nghĩ hồi lâu, loại chuyện này quả thật không đến lượt hắn tùy hứng, hắn ngược lại muốn lại tiếp tục giả vở tùy hứng, ép chưởng môn Cung Lâm Sách pháp giá đích thân đến nói cũng giống vậy, những ngẫm nghĩ, cơ hội tùy hứng có rất nhiều, cũng không thiếu lần này, liền phất phất tay, lãnh đạm nói: "Vậy thì đi xem thử."
Đương nhiên, dáng vẻ vẫn đoan chính, không chút hoang mang đi tới.
Chậm rãi đi đến nghị sự đại điện, vừa đi vào nghị sự đại điện, chỉ thấy một đám người có tư cách địa vị xếp ở đây ánh mắt từng người phức tạp nhìn hắn, ánh mắt chưa từng có.
Ánh mắt này nhìn đến trong lòng Ngưu Hữu Đạo có chút hoảng sợ, trong đầu nhanh chóng xoay ngược những tình huống có khả năng xuất hiện nên ứng phó như thế nào.
"Chưởng môn, ta đang bế quan tu luyện ngàn cân treo sợi tóc, có chuyện gì nhất định phải gặp ta, thiếu chút nữa hại ta tẩu hỏa nhập ma." Ngưu Hữu Đạo dáng vẻ mệt mỏi.
Ngươi bế quan cái quỷ! Cung Lâm Sách thầm mắng trong lòng một tiếng, tình hình gì Văn Mặc Nhi cũng không phải chưa nói cho hắn.
Có điều ông ta cũng không vạch trần, chỉ hơi cười khổ nói: "Ngưu sư đệ, muốn gặp mặt ngươi thật không dễ dàng a!"
Ngưu Hữu Đạo: "Lời này của chưởng môn ta gánh không nổi, người mở lời, ta sao dám không đến chứ? Đây không phải gọi một tiếng liền đến rồi sao." Nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Chuyện gì phải, ta cũng không có tham dự quyền lực quyết định sách lược, gọi ta đến để làm gì?"
Cung Lâm Sách nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: "Danh sách đi đến Thánh cảnh lịch luyện của Tử Kim động có biến."
Tim của Ngưu Hữu Đạo nháy mắt nâng lên đến cuống họng, lắng nghe.
Cung Lâm Sách tiếp tục nói: "Bên phía Thánh cảnh gạch bỏ tên của một đệ tử, thêm tên của ngươi vào!"
Mặt Ngưu Hữu Đạo trầm xuống, nhìn ngang nhìn dọc nói: "Các vị đang nói đùa với tôi phải không?"
Cung Lâm Sách: "Không nói đùa, đây là thật. Chúng ta cũng không muốn nhìn thấy tình huống này xuất hiện, nhưng tin tức bên phía Phiêu Miễu các gửi đến quả thực là như vậy. Sư đệ, bảo ngươi đến, là hi vọng ngươi có thể tranh thủ thời gian còn lại sớm chuẩn bị."
" Cái gì Thánh cảnh gạch bỏ rồi thêm vào? Đối với thánh cảnh mà nói, Ngưu Hữu Đạo ta tính là cái gì chứ, Ngưu Hữu Đạo ta đáng để Thánh cảnh tiếp đãi nồng hậu như vậy sao? Bớt giở trò đi!" Ngưu Hữu Đạo phải đối kịch liệt, nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Nghiêm Lập: "Ta thấy là có người sống mái với ta, cố ý hãm hại ta, sau lưng ta sửa lại danh sách báo lên!"
Đây là hoài nghi đến ta rồi? Nghiêm Lập vội vàng khoát tay nói:"Không có liên quan đến ta... Không phải, việc này thật sự không liên quan đến ta, thật sứ là đích thân Thánh cảnh làm."
"Ta mặc kệ là đích thân ai làm, nếu đã không muốn ta sống dễ chịu, mọi người cũng đừng mong sống dễ chịu, lão tử không đi, muốn xui xẻo thì mọi người cùng xui xẻo!" Ngưu Hưu Đạo bỏ lại lời nói lách người bỏ chạy, trực tiếp lách mình ra khỏi đại điện, nhanh chóng lướt đi.
"Sư đệ!"
"Ngưu sư đệ!"
"Ngưu trưởng lão!"
Một đám người lớn tiếng gọi, cũng không thể giữ lại nổi, chạy ra đại điện nhìn xem, đâu còn bóng người.
Nơi này đang bàn bạc cùng nhau đi Mao Lư biệt viện khuyên nhủ, ai ngờ không bao lâu sau một tên đệ tử chạy đến không báo: "Ngưu trưởng lão đi đến Quy Miên các, Chung lão chuyển lời bảo chưởng môn và các vị trưởng lão qua đó một chuyến."
Mọi người im lặng, có người vẻ mặt co giật, Cung chưởng môn nặng nề thở ra một hơi.
Trưởng lão Doãn Dĩ Đức bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Được, không cần nói, tên nhãi này lại chạy đến Quy Miên các cáo trạng rồi, thất đức hay không, có phải con chuột tè dầm hay không cũng muốn đi cáo trạng?"
Cung Lâm Sách nghiêm mặt: "Sự việc ngược lại không phải chuyện nhỏ, chính là tên nhãi có chút càn quấy."
Phó Quân Nhượng thở dài tuyệt vọng nói: "Chung sư bá hạn thọ không bao lâu nữa rồi, tên làm đồ đệ này còn có lương tâm hay không, còn có kiểu đưa sư phụ vào con đường chết hay sao? Không biết dùng ít đi chút hay sao?"
Mạc Linh Tuyết nói: "Xem ra là hiểu lầm thành chúng ta đang hại hắn, đúng thật là, ngay cả lời cũng chưa nghe xong liền chạy."
Nghiêm Lập: "Ta đoán chừng người hắn nghi ngờ đầu tiên chính là ta." Ông ta cảm thấy việc này nếu như không giải thích rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo nhất định không thể không liều chết với ông ta.
Cung Lâm Sách: " Đừng nói những lời vô dụng kia nữa, cũng không phải chúng ta hại hắn, thị phi phải trái nói rõ ràng. Chung lão triệu kiến, đi thôi."
Mấy người đều rất bất lực, cùng nhau xông lên Quy Miên các sau núi, sau khi đến chỉ thấy cửa lớn cửa hang Quy Miên các đóng chặt thời gian dài, Cự An đứng ở trên bậc thềm chắp tay đón khách.
Sau khi đi vào Quy Miên các mới phát hiện, không chỉ là tìm vài người bọn họ đến, Xuân Tín Lương và Đồ Khoái hai lão già này cũng được gọi đến.
Chung Cốc Tử ngồi xếp bằng nhắm mắt tĩnh tọa giống như tượng đá, Xuân Tín Lương và Đồ Khoái một trái một phải cùng ngồi xếp bằng dưới đất, từng người một giương mắt lặng lẽo nhìn những người đi đến.
Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi ở một bên, thấy mấy người đi đến, nhìn không thuận mắt, quay đầu nhìn sang một bên, tỏ rõ vẻ không thích.
"Bái kiến ba vị thái thượng trưởng lão!" Đám người Cung Lâm Sách cùng nhau chắp tay khom lưng hành lễ.
Xuân Tín Lương lãnh đạm nói: "Ngồi đi."
"Vâng!" Đám người Cung Lâm Sách liền ngồi thành mội hàng phía đối diện, cũng đều nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo, trong lòng mỗi người coi như là phục vị này, sự việc chưa làm rõ đã trực tiếp chạy đến đây cáo trạng rồi, này thật đúng là hơi chút trêu chọc liền dám đến cáo trạng, thuộc dạng con nhím không thể trêu chọc.
Chung Cốc Tử chậm rãi mở mắt, đôi mắt già đột nhiên toát ra tinh mang, quét một lượt qua mặt những người ngồi một hàng ở phía đối diện, trong mắt rõ ràng lộ ra bất mãn, ngoài miệng lại tang thương ôn hòa nói: "Bình thường không cần làm gì, vẫn có được sự phụng dưỡng hết sức của tông môn, theo lý mà nói, mấy người lão già chúng ta cung nên biết đủ rồi. Theo môn quy mà nói, một thế hệ có trách nhiệm của một thế hệ, những lão già chúng ta đây nếu đã ẩn lui, thì không nên lại làm việc thừa, những chúng ta dù sao cũng là đệ tử của Tử Kim động, cũng không thể làm như không thấy, không biết ta nói như vậy, chưởng môn thấy có thích hợp hay không?"
Cung Lâm Sách nhanh chóng vẻ mặt tươi cười nói: "Chung lão nặng lời rồi, mấy vị thái thượng trưởng lão vẫn như cũ đang tận tâm tận lực vì tông môn, hễ tông môn cần gì, mấy vị thái thượng trưởng lão trước giờ chưa từng từ chối qua, vẫn luôn giúp đỡ chúng ta. Chúng ta có chỗ nào làm không đúng, mấy vị thái thượng trưởng lão đều là những người kinh nghiệm già dặn, cũng là trụ cột vững vàng của môn phái, chỉ giáo giám sát cũng là điều đương nhiên."
Đồ Khoái người cũng như tên, không vòng vo với bọn họn, trực tiếp quát: "Đồng môn với nhau, nên tương trợ, vì sao lại âm thầm hãm hại?"
Cung Lâm Sách hướng về ông ta chắp tay nói: "Đồ lão, đồng môn với nhau, nhất là giữa mấy vị trưởng lão với nhau, khi ý kiến không nhất trí có nảy sinh một số tranh chấp cũng không thể tránh khỏi, nhưng muốn nói hãm hại, không khỏi nói quá sự thật."
Đồ Khoái chỉ tay về phía Ngưu Hữu Đạo: "Tên của Ngưu Hữu Đạo bị điền vào danh sách đi Thánh cảnh, có phải là do các ngươi đang giở trò?"
Đồ đệ của ông ta Mạc Linh Tuyết nói: "Sư phụ, thật sự không liên quan tới chúng ta, thật sự là tự mình Thánh cảnh thay đổi danh sách, là đích thân Thánh cảnh thêm tên của Ngưu sư đệ vào, là Thánh cảnh chỉ định Ngưu sư đệ tham gia, tuyệt đối không phải chúng ta hãm hại."
Đồ Khoái: "Ta không tin Thánh cảnh không biết hắn là trưởng lão của Tử Kim động, Tử Kim động nhiều người như vậy, thêm ai không thêm vì sao cứ phải thêm hắn?"