“Mông soái có ý gì?”
Mông Sơn Minh chầm chậm nói: “Mới đầu Hô Diên Vô Hận hẳn không để Cao Phẩm ở trong mắt, đánh giá cao mình, đánh giá thấp đối phương, thấy Tây Bình Quan khó công, cường công tất nhiên trả giá to lớn, liền từ bỏ. Khi đó chiến cuộc còn khống chế ở Vệ quốc, hắn hẳn có lòng tin.”
“Nếu như hắn biết cuối cùng sẽ diễn biến thành như vậy, nếu như biết mình đối mặt Cao Phẩm đánh lâu không xong, tất nhiên sẽ không bỏ qua Tây Bình Quan, chỉ cần ngăn trở viện quân của Tấn quốc, cùng quân Tần trong ngoài giáp công, cái giá tuy lớn, nhưng Doãn Trừ tứ cố vô thân cuối cùng là không thủ được Tây Bình Quan.”
“Tây Bình Quan ở trong tay, viện quân tùy thời có thể nhập quan, Tây Bình Quan ngược lại sẽ kiềm chế đại lượng quân Tấn, chỉ sợ cuối cùng chiến cuộc sẽ là một phen quang cảnh khác. Binh gia tất tranh địa phương yết hầu, vậy mà hắn từ bỏ... lúc đó ta cũng không nghĩ tới Cao Phẩm sẽ lấy chiến pháp của Kim Tước, dây dưa Tề quốc đến chết. Hô Diên Vô Hận tự sát, e là cũng ẩn sâu hận này!”
Trương Hổ trầm ngâm nói: “Lúc đó Hô Diên Vô Hận lựa chọn cũng không thể nói sai lầm, vì Tây Bình Quan tử chiến, không tiếc tiêu hao đại lượng binh lực, kia là đấu pháp không tiếc tất cả, sau đó lại cùng quân Tấn giao chiến, ở trên binh lực giật gấu vá vai, đích xác không bằng hắn trực tiếp đánh bại quân Tấn càng có lợi nhất. Đương nhiên, nếu như biết thế cục sau này, như vậy hắn sẽ liều mạng đánh hạ Tây Bình Quan.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu nói ra cao kiến của mình.
Phảng phất như lại trở về năm đó, đều ở dưới trướng của Ninh vương, chỉ bất quá mọi người đều có biến hóa, bọn hắn càng thành thục, Mông Sơn Minh cũng già, Ninh vương cũng đã biến thành nhi tử của Ninh vương.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên La Đại An xoay người, ra hiệu cấm khẩu.
Mọi người yên tĩnh lại, mới phát hiện Mông Sơn Minh đã ngủ, nhẹ nhàng khò khè.
Thân thể gầy gò tắm rửa ở dưới tà dương, chòm râu hoa râm hơi phất động trong gió.
Mọi người lập tức bảo quân sĩ lui tới ở bốn phía nhỏ giọng, có người lấy ra chăn bông, nhẹ nhàng đắp lên người Mông Sơn Minh.
Mấy vị tướng lĩnh vì không quấy rầy, liên thủ nhẹ nhàng nhấc xe đẩy lên, khiêng vào trong doanh trướng.
Lúc trở ra, mọi người nhìn nhau, Trương Hổ nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
“Năm tháng không tha người, Mông soái cũng già rồi.”
Ngoài trướng, Quản Phương Nghi bước chậm, trong tay không ngừng lắc quạt tròn.
Ở trong thế giới của nam nhân, nàng như là một đóa hồng hoa, cực kỳ bắt mắt, thỉnh thoảng rước lấy quân sĩ nhìn trộm.
Quân sĩ bình thường không có tầm mắt quá cao, ở bọn hắn xem ra, Quản Phương Nghi còn rất đẹp, dù sao nội tình còn ở đó.
Chí ít so với phu nhân của bọn hắn, chỉ biết làm việc nhà nông thì đẹp đẽ hơn nhiều lắm, phụ nữ làm việc nặng, có trẻ cũng không đẹp như vậy. Đối với những quân sĩ này mà nói, là sắc đẹp rất nhiều người cả đời khó mà với tới...
“Thanh Thanh bị người gi,ết chết.”
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo lấy xuống mặt nạ của Ngân Nhi, nhìn nàng nói một câu.
Ngân Nhi nhất thời sửng sốt, rất nhanh trên mặt hiện ra phẫn nộ, ngân văn quỷ dị cũng nhanh chóng hiện lên.
Ngưu Hữu Đạo lập tức một tay nhấn bả vai nàng, tranh thủ thi pháp hóa giải yêu khí dị chủng, trở tay đưa tới một con gà nướng.
“Ngươi nghe lầm.”
Ngân Nhi hồ đồ hỏi.
“Không phải Thanh Thanh?”
“Không phải.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu.
Ngân Nhi nhất thời yên tâm, đoạt đùi gà tới tay, vui vẻ gặ,m cắn.
Sau khi khống chế lại yêu lực dị chủng trong cơ thể nàng, phát hiện biện pháp này y nguyên hữu hiệu, Ngưu Hữu Đạo thở dài một hơi.
Này không phải lần thứ nhất, hắn chỉ là lặp lại thử lần nữa mà thôi, khi còn chưa tới Khí Vân Tông, hắn liền thử nghiệm qua mấy lần, nói Thương Thục Thanh chết mấy lần rồi.
Hiện tại cơ bản có thể xác định, nha đầu này thuộc về loại trí nhớ không quá tốt, lặp đi lặp lại lừa gạt đều được, nhưng này không phải chuyện xấu, đối với tình huống trước mắt mà nói là chuyện tốt, hắn chỉ sợ nha đầu này ở thời khắc then chốt tuột xích.
Một khi xảy ra bất trắc, nếu thật sự lại xuất hiện tình huống khi đối phó Nguyên Sắc, vậy thì việc vui lớn rồi.
Bất quá vừa quay đầu lại, phát hiện Vân Cơ cổ quái nhìn mình, Ngưu Hữu Đạo âm thầm lau mồ hôi, cầm mặt nạ giúp Ngân Nhi đeo lên.
Đợi lừa gạt vị này như lừa gạt đứa nhỏ xong, Ngân Nhi cũng qua một bên vội vàng ăn thức ăn, Vân Cơ tụ hợp tới, thấp giọng nói: “Dựa vào nàng đến chặn lại Ô Thường, tại sao ta cảm giác có chút không đáng tin, đừng đến thời điểm đó không đối phó Ô Thường, ngược lại giúp đỡ Ô Thường thu thập chúng ta.”
Đám người Nguyên Tòng không biết tình huống, nghe nói Thánh La Sát thì an tâm không ít, nhưng nàng là người kiến thức qua tình hình Ngân Nhi lục thân không nhận, một mình Ô Thường đã quá sức, lại thêm Thánh La Sát, kia không phải là tìm chết sao.
Nàng có thể nhìn ra Ngưu Hữu Đạo có mùi vị lợi dụng Thánh La Sát đến lừa gạt đám người Nguyên Tòng, nói dễ nghe chút là cho đám người Nguyên Tòng lòng tin.
Ngưu Hữu Đạo thấp giọng trả lời: “Chỉ cần kế hoạch thuận lợi, khả năng Ngân Nhi ra tay không lớn. Dẫn nàng đến mục đích, kỳ thực chính là cho Ô Thường xem, để Ô Thường biết Thánh La Sát đến rồi là được. Ngươi thử nghĩ một thoáng, hắn là có nắm chắc đánh lén Ngân Nhi không biết chuyện chút nào, hay có nắm chắc chính diện đối kháng Thánh La Sát?”
Vân Cơ suy tư, minh bạch, mang Ngân Nhi đến mục đích không phải để Ngân Nhi ra tay, là vì để Ô Thường kiêng kỵ, chỉ có bức Ô Thường tuân thủ hứa hẹn, bọn hắn mới có thể thuận lợi thoát thân.
Nói cách khác, vị này cũng không tin Ô Thường hứa hẹn.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Chúng ta có dựa vào, Ô Thường mới có thể càng yên tâm với chúng ta.”
Vân Cơ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo: “Bên này chuẩn bị thức ăn cho Ngân Nhi, nhất định phải kiểm tra cẩn thận.”
Vân Cơ ừm một tiếng.
“Yên tâm, sẽ cẩn thận.”
Giữa trưa hôm sau, hai bóng người từ trên trời giáng xuống, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư song song rơi ở trên đỉnh núi.
Hắc Thạch hiện thân, bước nhanh về phía trước, chắp tay nói: “Gặp qua hai vị Thánh Tôn.”
Lam Đạo Lâm ngắm nhìn bốn phía, trầm giọng nói: “Ô Thường đâu?”
Trên lầu các ở phụ cận, một cánh cửa sổ đẩy ra, nửa thân thể của Ô Thường ở trong cửa sổ, bắt chuyện một tiếng.
“Đi vào đi.” Sau đó xoay người rời đi.
Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư nhìn nhau, lắc mình rời đi, lục tục nhảy vào trong cửa sổ, trong lầu các trống rỗng, chỉ thấy địa phương thang lầu có bóng lưng chậm rãi thấp xuống của Ô Thường.
Hai người không biết hắn muốn dẫn bọn hắn đi đâu, Đốc Vô Hư trầm giọng nói: “Đi đâu? Tung tích của Thánh La Sát ở đâu?”
Lý do Ô Thường đưa bọn hắn tới là phát hiện tung tích của Thánh La Sát.
Nhưng vừa mới nói xong, liền phát hiện không đúng, trời dường như đột nhiên tối, còn có gợn sóng pháp lực, hai người vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa sổ cuồn cuộn hắc vụ.
Vô Biên Ma Vực? Hai người cả kinh, song song lắc mình lên, ầm… Phá tan nóc nhà bay ra.
Nhưng vụn gỗ tung bay, hai người phát hiện mình đã ở trong một không gian đen như mực.
Dưới lầu các, Ô Thường từng bước một đi xuống thang lầu, dưới chân mây đen cuồn cuộn, mái tóc dài không gió tự bay, dẫm đạp mây đen như theo gió vượt sóng.
Hai cánh tay hắn đột nhiên vung lên, ầm… pháp lực dâng trào bao phủ, lầu các nổ tan, mảnh vụn tung bay, bản thân cũng ở trong hắc vụ cuồn cuộn, triển khai linh phù trên hai tay.
Như hắn nói qua, Vô Biên Ma Vực của hắn muốn ở địa phương không có căn bản mới có thể thi triển, một khi liên kết với mặt đất, mục tiêu bị vây nhốt sẽ chui xuống đất thoát thân.
Hắc Thạch tận mắt nhìn Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm nhảy vào cửa sổ, dưới lầu tràn ngập ra hắc vụ nhanh chóng bao phủ lầu các.
Bùng nổ liên tiếp, vụn gỗ bắn ra, tay áo hắn mở rộng, lại nhìn tới, chỉ thấy hắc vân cuồn cuộn căng phồng lên, che chắn ánh mặt trời.
Mắt thấy một màn này, Hắc Thạch cũng không biết nên nói cái gì cho phải, phát hiện vị Thánh Tôn này thật thẳng thắn, đây chính là Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư a, mới vừa thấy mặt đã trực tiếp động thủ, một chút cũng không quanh co lòng vòng.