Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Vệ từ chối cho ý kiến chuyện này, ánh mắt dừng lại trên mặt Ngưu Hữu Đạo một chút, sau đó quay sang nhìn Huyền Diệu, đột nhiên nói: “Bắt Huyền Diệu lại.”

“A?” Huyền Diệu ngạc nhiên ngẩng đầu, cho rằng mình nghe lầm.

Nhưng sự thật chứng minh hắn ta không nghe lầm. Bốn người hộ tống Đinh Vệ nghe lệnh cùng nhau tiến lên, chế trụ Huyền Diệu ngay tại chỗ, quặt ngược cánh tay của hắn ta, ấn vai hắn ta xuống.

Những người có mặt tại hiện trường đều giật nảy người, không biết tại sao lại như vậy. Vừa rồi Huyền Diệu còn cao cao tại thượng, vênh vào đắc ý, vì sao đảo mắt đã bị bắt?

Huyền Diệu vùng vẫy, lớn tiếng nói: “Tiên sinh, thuộc hạ không phạm tội, vì sao lại bị bắt?”

Đinh Vệ nói: “Có phạm tội hay không, kiểm chứng xong sẽ nói. Bây giờ ngươi chỉ cần phối hợp thẩm vấn, có lời gì thì ngươi cứ nói trong lúc thẩm vấn, không nên kêu gào ở đây. Dẫn đi.”

Hai người đang khống chế Huyền Diệu lập tức giải đi.

Huyền Diệu vô cùng sốt ruột và sợ hãi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đinh Vệ mặt không thay đổi, cũng không dám kêu gào gì nữa.

Hiện trường yên lặng như muốn đóng băng, Đinh Vệ hờ hững nói: “Ngưu Hữu Đạo lưu lại, những người khác giải tán.”

“Vâng.” Mọi người lĩnh mệnh rời đi. Khi bảy Trưởng lão các phái bước ra ngoài, bọn họ không ngừng quay đầu nhìn nhau, không biết Đinh Vệ giữ một mình Ngưu Hữu Đạo ở lại để làm gì.

Trong nội đường chỉ còn lại một mình Ngưu Hữu Đạo. Đinh Vệ phất tay, tùy tùng hai bên cũng bước ra ngoài.

Lúc này thật sự chỉ còn lại hai người. Đinh Vệ khoác áo choàng nửa thân chậm rãi bước đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Là ngươi trần tình với Thánh Tôn, cáo trạng Huyền Diệu?”

Y đã chạy suốt đêm đến đây. Sở dĩ chạy đến đột ngột như vậy là vì hôm qua y nhận được pháp chỉ, bảo Phiêu Miểu các nghiêm túc điều tra việc Huyền Diệu có phải đang dùng việc công báo thù tư, trả đũa Ngưu Hữu Đạo hay không. Việc này không đáng y phải ra mặt, nhưng y vẫn phải đích thân đến.

Bây giờ y cũng không thể xác định là Ngưu Hữu Đạo, chỉ là việc này xảy ra quá đột ngột, ngoại trừ nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo, y thật sự không nghĩ ra được người nào khác.

Ngưu Hữu Đạo khách sáo chắp tay: “Đúng.”

Hắn thẳng thắn thừa nhận.

Khóe miệng Đinh Vệ hơi căng ra. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Nói nhỏ, cùng lắm cũng chỉ là ân oán cá nhân. Nói lớn, thân phận Ngưu Hữu Đạo bày ra ở đó, Huyền Diệu đang nhắm vào thành viên đốc tra mà Thánh Tôn đã chỉ định.

“Ngươi có chứng cứ chứng minh Huyền Diệu dùng công báo thù tư, trả đũa ngươi không?” Đinh Vệ lạnh lùng hỏi một câu.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Chỉ căn cứ vào đủ loại dấu hiệu mà phán đoán thôi.”

Đinh Vệ nói: “Nói cách khác, ngươi không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ là dựa vào suy đoán của ngươi? Chỉ dựa vào suy đoán mà đã dám trần tình với Thánh Tôn, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đúng là ta có hướng Thánh Tôn trần tình, còn việc có chứng cứ hay không không phải việc ta cân nhắc. Nên xử lý thế nào, Thánh Tôn tự có phán xét. Thánh Tôn có xử phạt ta, ta xin nhận. Tiên sinh, nếu ta đã không để ý đến mà phạm phải sai lầm, ý của ngài là đang nhắc nhở ta, về sau khi không có bằng chứng thiết thực, ta không thể bẩm báo lên Thánh Tôn?”

Khóe miệng Đinh Vệ lại càng căng ra hơn, lồng ngực phập phồng vì giận. Đối phương nhìn thì giống như cung kính, nhưng thật ra trong bông có kim, đang chống đối y, đem Thánh Tôn ra dọa y.

Nhưng y vẫn cố kềm chế lửa giận trong lòng, giải thích một chút: “Ta không có ý này, chỉ cần trong phạm vi quyền lực và trách nhiệm đốc tra của ngươi, ta sẽ không quấy rầy.” Y không có khả năng cảnh cáo Ngưu Hữu Đạo, nói rằng không có chứng cứ thì không được trần tình với Thánh Tôn.

Ngưu Hữu Đạo hơi hạ thấp người: “Tạ tiên sinh thông cảm. Ta cũng không có ý gì khác. Thân đã chịu thánh mệnh, chỉ muốn dốc công dốc sức, không dám lười biếng mà thôi. Chỉ cần phát hiện bất kỳ dị thường nào, ta không dám giấu diếm, tuyệt không dám lừa gạt Thánh Tôn.”

“Tốt, rất tốt.” Đinh Vệ gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay lĩnh mệnh, rồi quay người rời đi.

Đinh Vệ đứng nghiêm nhìn theo bóng lưng Ngưu Hữu Đạo, hơi nheo mắt, sát cơ hiện lên.

Trong tình huống bình thường, y có thể lập tức làm thịt Ngưu Hữu Đạo, nhưng nói đi thì phải nói lại, trong tình huống bình thường, Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không dám nói chuyện với y như vậy. Bây giờ Ngưu Hữu Đạo ỷ vào thân phận, ỷ vào quyền sinh sát không nằm trong tay Phiêu Miểu các, không người nào của Phiêu Miểu các dám công khai động đến hắn.

Trước khi Huyền Diệu bị bắt, hắn còn không dám nói ra những lời đó. Bây giờ nhìn thấy Huyền Diệu bị bắt, nắm được thái độ của Thánh Tôn, hắn đã dám.

Chậm rãi dạo bước ra khỏi chính đường, Đinh Vệ hất áo khoác sau lưng bước xuống bậc thang, thẳng đến nơi giam giữ thẩm vấn Huyền Diệu.

Lần này y đích thân chạy đến đây là vì Huyền Diệu. Có y tọa trấn, có thể phòng ngừa thế lực khác nhúng tay vào thẩm vấn Huyền Diệu.

Huyền Diệu có trả đũa Ngưu Hữu Đạo hay không, trong lòng y biết rất rõ. Nhất định là có, mà trong đó nhiều ít cũng có y ngầm đồng ý.

Chỉ là Trưởng lão một môn phái, lại dám chỉ kiếm vào người của y, quả thật không để y vào mắt.

Y đã nói muốn lột da Ngưu Hữu Đạo, nhưng trước đó có Ngao Phong đứng ra làm chứng, khiến cho y không có lý do dùng sức với Ngưu Hữu Đạo, để Ngưu Hữu Đạo thoát được một kiếp.

Bây giờ Ngưu Hữu Đạo lắc mình biến hóa, trở thành đốc tra nhằm vào Phiêu Miểu các. Y không thể công khai ra tay, tất nhiên là ngầm cho phép thuộc hạ bên dưới mình âm thầm mưu hại.

Ai cũng không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo không có bằng chứng, chỉ dựa vào suy đoán đã dám trần tình với Thánh Tôn, lá gan đúng là không nhỏ. Mà trong trường hợp không có bằng chứng, Thánh Tôn đã đích thân lên tiếng yêu cầu điều tra.

Huyền Diệu là thủ hạ tâm phúc của Đinh Vệ, rất nhiều chuyện bí mật đều phải qua tay Huyền Diệu. Y không thể không giữ Huyền Diệu.

Sợ liên lụy đến y, Huyền Diệu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Vấn đề là, cũng chính vì chuyện này, ngay cả thủ hạ tâm phúc còn không giữ được, về sau làm sao mà phục chúng?

Bảo đảm Huyền Diệu sẽ rước lấy chút nghi ngờ, nhưng y vẫn phải làm, và đây cũng là nguyên nhân y đích thân chạy đến đây.

Ngưu Hữu Đạo vừa bước ra khỏi phủ đệ trung tâm, hai người Tần, Kha đang chờ bên ngoài vội chạy lên tiếp ứng.

“Ngưu trưởng lão.” Đám người Thái Thúc Sơn Hải cũng đang chờ bên ngoài lập tức tiến lên.

“Đi.” Ngưu Hữu Đạo không để ý đến bọn họ, dẫn hai người Tần Kha rời đi.

Hai người Tần, Kha trao đổi ánh mắt, phát hiện Trưởng lão của mình chẳng nể mặt Trưởng lão bảy phái gì cả, nhưng theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, bọn họ ít nhiều cũng hiểu được phong cách làm việc của Trưởng lão mình.

Hắn làm vậy tất có nguyên nhân.

Đám người Thái Thúc Sơn Hải ngạc nhiên nhìn nhau. An Thủ Quý nói nhỏ: “Cũng không biết Đinh Vệ giữ một mình hắn ở lại để nói thứ gì.”

Đầu tiên, thái độ của Chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải trở nên nhiệt tình với Ngưu Hữu Đạo, bây giờ lại đơn độc nói chuyện với Đinh Vệ, rõ ràng rất kỳ lạ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng mọi người giống như có con mèo đang cào.

Mọi người tập hợp lại với nhau thầm thầm thì thì, cũng không để ý đến mặt mũi đuổi theo, thẳng đến Yêu Hồ ti của Ngưu Hữu Đạo.

Khi Ngưu Hữu Đạo vừa đặt chân vào cửa viện, đám người kia đã đuổi kịp. Trưởng lão Huyết Thần điện Mai Trường Hồng kêu lên: “Ngưu trưởng lão dừng bước.”

Ngưu Hữu Đạo ngừng lại, quay người lại hỏi: “Có chuyện gì?”

Mai Trường Hồng nói: “Ngưu trưởng lão, chuyện thương lượng rút thăm trước đó ở Thủ Khuyết sơn trang vẫn còn chắc chắn chứ?”

Ông ta cũng không nói thẳng là liên hợp đối kháng Phiêu Miểu các, là bởi vì ngoài cổng có thủ vệ của Phiêu Miểu các, có mấy lời không thể để cho Phiêu Miểu các biết được.

Ngưu Hữu Đạo cũng liếc mắt nhìn thủ vệ kia, là Khúc Linh Côn. Hôm qua đã trực, hôm nay lại đến phiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK