Hoàng Thông hắng một tiếng, “Chưởng môn, cũng không thể nói như vậy được, cũng vì để thuận tiện khi làm việc thôi mà, đến lúc đó trong sơn môn có việc gấp gì có thể sẽ cần sử dụng tới, sẽ không làm chậm trễ sự việc.”
Hoàng Liệt khẽ nở nụ cười, xem ra ai cũng đều muốn được thơm lây đây: “Chuyện này nói sau, các khoản cần chi tiêu trong nội môn cũng không nhỏ, lấy ra một lần hơn mười triệu xác thực không thích hợp, cần chi tiêu cho các khoản khác hơn. Khi trở về xem xem lời Ngưu Hữu Đạo nói ra có tính không, nếu chắc chắn đưa một con thì khi nội môn có việc gấp, tất cả mọi người có thể sử dụng.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng ông ta vẫn nặng nề. Thiệu Bình Ba dù sao cũng đã lao lực vì Đại Thiền Sơn nhiều năm, cùng nhau đi tới ngày hôm nay, vậy nên cũng thật sự không muốn phải đến bước đường này.
Hai vị trưởng lão liên tục đồng ý, ánh mắt cùng nhìn về hướng một con phi cầm phi hành khác đang chở Ngưu Hữu Đạo, kết quả lại nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang ôm ấp Quản Phương Nghi.
Thật ra cũng không phải ôm ấp, mà là Quản Phương Nghi kề sát vai quấn lấy Ngưu Hữu Đạo, một cánh tay đang khoác lên cần cổ Ngưu Hữu Đạo đang thì thầm gì đó, trông có vẻ giống như đang ôm ấp vậy.
“Thành thật khai báo, hai con tọa kỵ phi hành này từ đâu tới? Có phải có liên quan tới dị biến đêm đó ở Vạn Thú môn không?” Miệng Quản Phương Nghi ghé sát bên người Ngưu Hữu Đạo hỏi, thân thể tránh không được cũng càng dán chặt hơn.
Nhưng bà ta không quan tâm, bà ta biết Ngưu Hữu Đạo này không biết xấu hổ, cũng sẽ không để ý tới điều đó.
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn Trần Bá ở trước mặt đang khống chế tọa kỵ phi hành, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Cô cũng đã đoán được còn hỏi cái gì nữa?”
Quản Phương Nghi giật mình, “Khốn kiếp, gan ngươi cũng lớn quá rồi. Trộm đồ trong nhà người ta còn dám kéo đến cửa nhà rêu rao, muốn chết hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có gì phải sợ, đâu thể nhìn thấy ai cưỡi thì Vạn Thú môn liền kéo lại hỏi một chút xem có phải người đó cưỡi tọa kỵ nhà mình hay không đâu? Người có thứ này nhiều không kể xiết, không thể là người khác tặng cho ta được sao?”
Quản Phương Nghi: “Ngươi trông giống người sử dụng được thứ này sao? Người ta vừa bị mất đồ, ngươi thì khoe khoang đưa cho người ta xem, người ta e là không nghi ngờ cũng khó.”
Ngưu Hữu Đạo cười phì một tiếng: “Con mắt nào của cô nhìn thấy người ta bị mất đồ? Người ta cũng không mất thứ gì, cô lo lắng vớ vẩn cái gì?”
Quản Phương Nghi đáp lại: “Ngươi cho rằng người ta là kẻ ngốc sao? Hai con tọa kỵ lớn như vậy không thấy đâu, người ta có thể không đếm sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Thật đúng là không đếm, hơn nữa người ta cũng không biết đồ đã bị mất.”
“Đùa gì thế? Người ta có thể ngay cả bản thân có bao nhiêu con cũng không biết sao?”
"Dù sao người ta đếm tới đếm lui cũng sẽ không ít."
"Có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chính là ý này. Đừng lo, ta cũng nói trước mặt đệ tử Vạn Thú môn rồi, đây là người khác tặng cho cô, cô nghĩ xem, cô quen nhiều gã nam nhân có tiền như vậy, tặng hai con có gì là không thể thứ."
Quản Phượng Nghi cắn răng nói: "Khốn kiếp, ngươi châm chọc lão nương có phải không? Được, nếu ngươi đã nói hai con thú phi hành này là của ta, vậy từ hôm nay trở đi chính là của lão nương rồi."
Ngưu Hữu Đạo quay đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn bà ta: "Khẩu vị nhỏ như vậy, chỉ hai đã thỏa mãn rồi?"
"..." Quản Phương Nghi không nói gì, kế tiếp lại hoài nghi nói: "Chẳng lẽ vẫn còn?"
Ngưu Hữu Đạo duỗi một bàn tay ra quơ quơ, cho hai chữ, "Năm con!"
"..." Quản Phương Nghi trừng lớn hai mắt, "Thật hay giả?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đương nhiên là thật, ta không phải nói tặng quà cho cô sao, năm con thú tọa kỵ phi hành tặng cô, hài lòng không?"
Niềm vui bất ngờ này tới quá đột ngột, Quản Phương Nghi không thể tin được, "Còn ba con nữa ở đâu?"
"Không tiện lộ diện, đám Hầu Tử chăm sóc ở phía sau, quay về sẽ hội họp chúng ta. Sao, lễ vật này cũng không thể khiến cô thỏa mãn sao?"
"Ha ha!" Tâm Quản Phương Nghi như hoa nở rộ, nhận được một niềm vui bất ngờ to lớn, năm con Hắc Ngọc Điêu giá trị tối thiểu cũng phải năm mươi triệu kim tệ nha, sao có thể không vui. Bà ta còn không kìm nén được sự vui mừng, bỗng nhiên ôm chặt cổ của hắn, trực tiếp dẩu môi hôn lên mặt hắn một cái. "Nói hay lắm, đưa cho ta rồi không cho phép đổi ý."
"Đừng ôm ấp, khó coi." Ngưu Hữu Đạo lau mặt.
"Sợ cái gì, cao như vậy, không có mấy người nhìn thấy đâu. Lão nương chủ động ôm ấp yêu thương, ngươi chẳng lén vui mừng ấy chứ, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ."
"Được tiện nghi còn khoe mẽ? Ta đây thanh nộn như vậy, ta thấy là trâu già gặm cỏ non chứ nhỉ?"
"Ngươi nói gì? Ngươi thử nói lại lần nữa xem, có tin lão nương đạp một cước cho ngươi bay xuống không?"
Một câu này dùng giọng điệu hét lớn, Trần Bá quay đầu lại liếc nhìn, thấy Ngưu Hữu Đạo rụt cổ bị Quản Phương Nghi nhào ôm, Quản Phương Nghi tỏ vẻ có ý đồ phi lễ người ta.
Ông ta thật sự nhìn không được nữa rồi, chỉ lắc đầu, phát hiện bà chủ này thật đúng là càng ngày càng phóng khoáng.
Cả đoàn người xuyên qua làn mây mù, Quản Phương Nghi bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, cảm thấy giữ nhiều phi cầm như vậy sai sử không khỏi cũng quá rêu rao rồi, cân nhắc không biết có nên bán đi ba con hay không. Bà ta cảm thấy đổi thành vài chục triệu kim tệ tới tay vững hơn nhiều, nếu không giữ lại trong tay tương đương với hàng năm đều phải tiêu hao hết một lượng kim tệ lớn, thật sự không có lời.
Ngưu Hữu Đạo cũng nghe thấy, tạm thời để bà ta tự đùa tự vui, chẳng muốn giội cho bà ta gáo nước lạnh, thứ này cũng không phải ai cũng có thể sử dụng được, người muốn mua đều đi mua theo cách thông thường, có bảo đảm, ai sẽ mua của bà ta?
Tính toán sổ sách một hồi, Quản Phương Nghi có chút cảm khái, "Ban đầu còn tưởng ngươi đến vì báo thù cho Hắc Mẫu Đơn, không ngờ lại thật sự tới lấy thứ này."
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo chợt lạnh, không muốn nói thêm việc này, món nợ cũ chỉ có trong lòng hắn mới hiểu rõ ràng nhất, thù đã bắt đầu báo, đã kéo Triều Kính xuống nước. Muốn làm Triều Kính sụp đổ đối với hắn mà nói đã không phải mức độ khó khăn gì, chẳng qua nếu chỉ g iết chết Triều Kính không khỏi quá có lợi cho gã, sao có thể để Triều Kính thống khoái như vậy được, mà vì báo thù mà khiến bản thân phải cuốn vào cũng không cần thiết.
Ánh mắt Quản Phương Nghi liếc nhìn sang đám người Đại Thiền Sơn bên kia, dọc đường đi rảnh rỗi không có việc gì làm lại quấn quýt Ngưu Hữu Đạo thăm hỏi tình huống cụ thể.
Thân ở trên không không tiện lảng tránh, sự tình đã đến nước này cũng không có gì cần giấu, vì thế nên Ngưu Hữu Đạo liền kể đại khái một chút.
Sau khi Quản Phương Nghi biết rõ được có thể nói thổn thức không thôi.
Trước kia nghe lời thuyết phục của Ngưu Hữu Đạo còn tưởng Ngưu Hữu Đạo muốn kéo Đại Thiền Sơn tới Nam châu ngăn Thiên Ngọc môn, ai ngờ tên này chỉ phá hư bên phía sáu đại môn phái một chút đã kéo Thiệu Bình Ba vào tuyệt lộ, hiện giờ còn muốn đá Thiên Ngọc môn ra khỏi cửa, muốn giải quyết nỗi lo về sau ở Nam châu.
Quan trọng chính là lợi dụng sáu đại môn phái còn có thể im hơi lặng tiếng mà nhổ ra vạn mộc, không dính một phiến lá cây nào, không để ý tới, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ phiền phức nào.
Còn lợi dụng Văn Tâm Chiếu trừ đi phiền toái Trần Đình Tú, tránh vướng tay vướng chân ở Vạn Thú môn.
Tuyệt hơn chính là ngay dưới mí mắt Vạn Thú môn đột ngột trộm năm con Hắc Ngọc Điêu trong tay Vạn Thú môn đi, đây quả thực như đang nói giỡn.