"Ngươi có biết hậu quả nếu ta làm chứng hay không? Đây là muốn ta ra chứng minh rằng Phiêu Miễu các làm trái quy tắc. Ta đã đắc tội toàn bộ Phiêu Miễu các, sau này liệu có thể sống dễ chịu hay sao? Ngươi đang giải quyết phiền phức cho ta? Ngươi gây phiền phức cho ta thì có!"
Gã còn muốn nhờ thành tích lần này rời Vô Lượng Viên, nhưng giờ gặp chuyện này rồi còn muốn lập công rời đi hay sao?
Gã lại không biết, Ngưu Hữu Đạo chính là không muốn gã rời Vô Lượng Viên. Nếu đối phương không ở Vô Lượng Viên, hắn cũng không cần phải phí công hạ ván cờ này.
"Ngưu mỗ làm việc luôn có đạo lý. Ta đã đồng ý gánh phiền toái trước mắt thì cũng sẽ chịu phiền phức sau đó. Tiên sinh mời tùy tiện. Hậu quả tự chọn, ta tuyệt không cưỡng ép!"
Ngưu Hữu Đạo nói một câu rồi đi, lẫn vào trong đám người các phái.
Ngao Phong đứng lại chậm rãi quay đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo rời đi. Gã nghĩ đi tới kéo Ngưu Hữu Đạo nói rõ, nhưng lại không dám làm quá trước con mắt của mọi người. Gã nắm chặt tay, hận không thể xé xác Ngưu Hữu Đạo.
Gã xem như đã hiểu rõ tại sao trước khi cảnh cáo mình Ngưu Hữu Đạo lại đàng hoàng như thề, thì ra chính là muốn chờ mình nộp thu hoạch lên cho Phiêu Miễu các.
Gã tự nhận hôm nay mới biết cái gì gọi là nham hiểm giả dối.
Phải làm thế nào? Đúng là gã đã cướp đoạt trái quy tắc rồi. Vấn đề là gã nên làm gì bây giờ. Một khi làm theo lời Ngưu Hữu Đạo, dù gã tránh được nạn trước mắt, nhưng qua việc này rồi, gã đứng trước mặt Ngưu Hữu Đạo sẽ chỉ còn là một mảnh sứ giòn, Ngưu Hữu Đạo đập một cái là vỡ tan.
Đạo lý rất đơn giản, vì sao gã lại làm như vậy? Ngưu Hữu Đạo có thể cho mọi người một đáp án bỗng tỉnh ngộ.
Ngưu Hữu Đạo lẫn vào đám đông, tiếp tục hàn huyên cười đùa, mắt thoáng để ý tới Ngao Phong.
Nhân viên tham dự săn yêu hồ tại Hoang cổ tử địa lần lượt đi tới, mãi tới gần xế chiều, người của hai đội cơ bản mới về đủ. Còn thiếu chỉ có một vài tổ cá biệt.
Trải qua hỏi thăm, một số thành viên tổ nhỏ căn bản đã sớm mất tích, khả năng về được không lớn.
Sau khi thống kê nhân viên, đội ngũ rèn luyện các phái tổn thất năm người. Người của Phiêu Miễu các tham dự tỉ thí tổn thất lớn hơn, giảm đến gần một phần ba quân số.
Đối với điều này, Ngưu Hữu Đạo biết một chút. Tuy Hồ tộc gắng ẩn giấu không bại lộ thực lực, sợ khiến chín vị Thánh phát động vây quét quy mô lớn hơn, nhưng họ vô cùng căm hận Phiêu Miễu các, số lần ra tay với Phiêu Miễu các nhiều hơn nhiều.
Có hiện tượng vừa kỳ quái lại vừa hợp tình hợp lý, trong số các nhân viên bị tổn thất, về cơ bản đều là nguyên một tổ cùng mất tích. Tình huống một mình mất tích rất hiếm thấy.
Chuyện người chết thường có. Lần tỷ thí này sẽ gặp chuyện gì, Phiêu Miễu các đã sớm biết rõ. Bởi vậy, dù chết bao người nhưng Đinh Vệ vẫn không coi ra gì. Y chỉ nhìn danh sách thống kê tổn thất một chút rồi thôi.
Đinh Vệ quan tâm nhất vẫn là kết quả tỷ thí. Dù sao Phiêu Miễu các tổn thất nhân thủ khá nhiều. Sau khi nhìn thấy thống kê số liệu thu hoạch, Đinh Vệ thở phào nhẹ nhõm. Nhân viên Phiêu Miễu các đã chứng minh thực lực của mình, thành tích thu hoạch trong rèn luyện cao hơn người các phái gấp đôi có thừa, cuối cùng cũng có thể cho chín vị Thánh Tôn câu trả lời.
Đinh Vệ nhét tờ thống kê số liệu vào tay áo, Huyền Diệu nhắc nhở:
"Nếu trong lúc đăng báo kết quả cho Thánh Tôn lại có người nói mình bị cướp, nói kết quả tỉ thí bất công, phải làm thế nào?"
Y đang nhắc Đinh Vệ xử lý chuyện Ngưu Hữu Đạo.
Ông ta không nói chuyện này, Đinh Vệ tuy nhớ kỹ nhưng suýt nữa quên mất. Y vẫn đang nghĩ xem nên bẩm báo cho Thánh Tôn như thế nào.
Được nhắc nhở, Đinh Vệ quét mắt tìm kiếm Ngưu Hữu Đạo đứng trong đám đông, khẽ vuốt cằm đáp ừ một tiếng.
Huyền Diệu hiểu ý, biết y đề vấn đề cho ông ta xử lý, lập tức chắp tay đáp:
"Vâng!"
Ông ta thu tay lại, xoay người đối mặt với đám người bên dưới, đột nhiên quát:
"Ngưu Hữu Đạo, đi ra!"
Ngưu Hữu Đạo đang nhỏ giọng giao lưu với Toàn Thái Phong chợt sững người. Trong phút chốc, tất cả mọi người lục tục quay sang nhìn, đồng loạt nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Đa số người không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe ra vẻ không tốt lành trong giọng nói của Huyền Diệu. Người đi chung đường với Ngưu Hữu Đạo lúc trước thì căng thẳng. Họ đều biết lúc trước Ngưu Hữu Đạo chỉ kiếm vào Huyền Diệu. Lẽ nào Huyền Diệu muốn tính sổ? Lẽ nào Ngưu Hữu Đạo chưa xử lý xong việc này?
Tần Quan và Kha Định Kiệt nhất thời sốt sắng.
Người khẩn trương hơn cả chính là Ngao Phong. Gã đã nghe Ngưu Hữu Đạo nói có người muốn kiếm chuyện với hắn.
Ngưu Hữu Đạo hơi trầm mặc, sau đó bước lên trước. Người chắn đường lập tức dồn dập tránh sang bên, nhường đường cho hắn đi qua.
Khi đi qua Thái Thúc Sơn Thành, Thái Thúc Sơn Thành hừ hừ cười lạnh, tỏ vẻ xem trò vui.
Thấy Ngưu Hữu Đạo từ trong đám người đi ra, Đinh Vệ từ trên cao nhìn xuống không tỏ cảm xúc gì. Thực ra y không muốn vạch trần việc này, nhưng cũng hết cách, không thể triệt để giữ bí mật. Chuyện này không thể bôi đen nữa, càng bôi càng đen.
Sở dĩ Cửu Thánh muốn chỉnh đốn Phiêu Miễu các chính là vì cảm thấy Phiêu Miễu các có vấn đề.
Vậy Phiêu Miễu các có vấn đề hay không đây? Đinh Vệ biết, khẳng định có vấn đề. Lòng người khác nhau, qua thời gian lâu dài, bất kỳ tổ chức nào cũng sẽ gặp sự cố. Đặc biệt là trong tình huống con đường thăng tiến bị phá hỏng, những kẻ không còn tiền đồ sẽ mưu cầu chút lợi riêng, về lâu về dài chắc chắn sẽ xảy ra việc lớn, liên lụy tới một đám người. Chuyện sớm hay muộn mà thôi, không cách nào tránh khỏi!
Phiêu Miễu các chính là tai mắt trong thiên hạ của Cửu Thánh. Nếu mắt và tai đều lừa gạt họ thì chính là sự việc tối kỵ. Nếu ngay cả người chấp chưởng Phiêu Miễu các đều giấu diễm, hậu quả thực có thể tưởng tượng được.
Ngưu Hữu Đạo đi ra khỏi đám đông, đứng trước con mắt bao người, chắp tay chào người trên cao.
Huyền Diệu trầm giọng nói:
"Ngưu Hữu Đạo, chẳng phải ngươi đã nói là thu hoạch bị người của Phiêu Miễu các cướp hay sao? Không phải ngươi đã nói có thể bắt được hay sao? Ta cho ngươi cơ hội tra. Người đâu?"
Huyền Diệu vừa nói xong, toàn trường khiếp sợ vì nghe thấy có người của Phiêu Miễu các dám trái quy tắc mà cướp đoạt. Nhất thời tiếng kinh hô bàn tán xôn xao cả vùng. Mọi người dồn dập quay sang hỏi nhau xem kẻ nào gan to như vậy?
Mấy người Phù Hoa ngớ ra. Trước đây họ không biết chuyện này, bây giờ người của các phái liên tục hỏi họ, họ không trả lời được. Họ không biết gì, giải thích thế nào?
Mọi người náo động, Ngao Phong im lặng trong đám hỗn loạn, ánh mắt chòng chọc theo dõi Ngưu Hữu Đạo.
"Yên lặng!" Huyền Diệu lớn tiếng hét.
Tiếng xôn xao rầm rì dần lắng xuống. Đinh Vệ bàn thản đứng nhìn, lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt.
Ngưu Hữu Đạo không nói tiếp, trầm mặc chờ. Hắn đang đợi Ngao Phong ra làm chứng.
Ngao Phong thì đang lọt cả tim lên cuống họng. Gã rất do dự không quyết được. Không ra mặt làm chứng, Ngưu Hữu Đạo sẽ bắt gã ra để bàn giao. Nếu gã đứng ra làm chứng rồi giải quyết xong vấn đề chứng cứ giả, một ngày nào đó mà bị chọc thủng ra, sự việc cướp đoạt và cả làm chứng giả bị lọt ra, có thể nói là tội càng thêm tội.
Hậu quả ra sao, gã biết rõ. Điều này khiến gã khó có thể dễ dàng quyết định?
Toàn trường yên tĩnh, chỉ có gió núi thổi qua đỉnh núi vù vù.
Lâu không thấy tiếng đáp lời, Huyền Diệu trầm giọng nói:
"Ngưu Hữu Đạo, ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Người cướp của ngươi đâu?"
Ngưu Hữu Đạo rốt cục lên tiếng:
"Không tìm được."
"Không tìm được?"
Huyền Diệu lại hỏi, cười gằn. Cho ngươi hung hăng, đồ không biết trời cao đất rộng.
"Người nên trở về cũng đã trở về, ngươi không ngại xem kỹ một chút xem hiện trường có người cướp đồ của ngươi không."
Ngưu Hữu Đạo: "Trước đó đã tìm, không thấy kẻ cướp đồ của ta."
Huyền Diệu vô cùng sảng khoái, từ tốn nói:
"Ngươi nói người của Phiêu Miễu các cướp đồ của ngươi. Ngươi cũng nói sẽ bắt người tới. Ta đã cho ngươi cơ hội tra tìm, bây giờ ngươi lại nói không tìm được."