Sau đó, Anh Dương, Vũ Liệt vệ của Yến quốc được xưng là đệ nhất kỵ binh thiên hạ, Kiêu Kỵ quân mà ông xây dựng hiện tại cũng được xưng đệ nhất thiên hạ!
Hô Diên Vô Hận chậm rãi quay đầu nhìn về phía gã.
Tra Hổ tiếp tục nói: “Năm người trở về đều tàn tật, tất cả những người còn sống khác tạm thời không rõ, hiện tại chỉ biết có hai người này!”
Hô Diên Vô Hận gấp sách lại, đặt trền bàn, trầm mặc hồi lâu, từ từ nói: “Quả nhiên là vật họp theo loài!”
Tra Hổ thử hỏi: “Có cần phải đi coi sóc gì đó không ạ?”
“Không cần! Gió ngừng rồi... Giống như tên toàn cơ bắp nói, lão binh không chết, chỉ tàn lụi, không cần người ta đồng tĩnh, người khác cũng chẳng có tư cách đồng tình!”
Tra Hổ bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ ý ông.
Hai vị thiếu tay cụt chân kia sau khi xuất ngũ nếu tự nói mình là người của Hắc Phong kỵ, có lẽ không đến mức bên này bây giờ mới biết. Bây giờ mới biết tức là sau khi trở về hai vị không muốn nói với người ngoài mình là người của Hắc Phong kỵ, ý nghĩa của nó rất sâu xa.
“Đúng là không cần người ta đồng tình, giờ mới nghĩ đến chăm sóc gì đó hình như quá muộn rồi. Bọn họ không có tiền đồ và tương lai, An Thái Bình tuyển họ làm thuê, để họ tay làm hàm nhau là kết quả tốt nhất.” Tra Hổ khẽ gật đầu.
“An Thái Bình, an đắc thái bình!” Hô Diên Vô Hận khẽ thở dài: “Vốn cho rằng đều đã chết sạch không ngờ vẫn có người còn sống. Lão Hổ, ngươi đi thăm dò thử người các nơi có trong quân tịch Hắc Phong kỵ, xem thử có ai còn sống không, nếu có tất cả đều sắp xếp xử trí theo cách của An Thái Bình, đừng rêu rao!”
“Rõ!” Tra Hổ đáp, cũng hiểu rõ cái ông gọi là không rêu rao, tướng quân không muốn dùng việc này để đánh bóng thanh danh của mình...
Ngày hôm sau, trong viện được tu chỉnh lại một chút, toàn bộ 302 nhân viên mới tuyển của cửa hàng đều đến đúng giờ, ngày đầu không ai dám chậm trễ.
Ngày đầu tiên bắt đầu công việc, có không ít người vừa chờ mong lại vừa căng thẳng, tụ tập đứng chung với nhau chờ đợi.
Viên Cương không giống Hồ Diên Uy, tuyệt đối là người đúng giờ, không để cho mọi người đợi lâu, hắn ta nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không hề nói nhảm, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Giờ tiến hành phân công, ai có gia thất đứng sang một bên!” Hắn ta chỉ tay về phía một khu đất trống.
Cả đám người bắt đầu chen nhau tách ra, có khoảng hơn bốn mươi vị hán tử đứng ở bên đất trống kia.
“Nếu đã có gia thất, nếu ép buộc yêu cầu ở lại đây cũng không khỏi quá đáng, sau khi tan việc có thể để bọn hắn về nhà, những người này cho làm ở sảnh trước, giao hết cho ngươi phụ trách sắp xếp!” Viên Cương quay đầu nói.
Cao chưởng quỹ gật đầu nói: “Được!”
Viên Cương: “Sảnh trước chừng này người có đủ không, không đủ thì phát thêm cho ngươi vài người nữa.”
Cao chưởng quỹ vội nói: “Đủ rồi đủ.”
Nói thật, gã cảm thấy tuyển ba trăm người quá nhiều, chỉ cần trăm người là được rồi. Tuyển nhiều người như vậy đúng là không thèm nhìn giá thành, thế này thì còn buôn bán thế nào nữa?
Những người còn lại, Viên Cương đi tới, chỉ từng người, chọn hết những người mình nhìn trúng ra, có vẻ đều là những kẻ tinh anh trẻ tuổi, thực ra toàn bộ đều là đội viên của mình.
“Những thằng nhóc này trông có vẻ tương đối tinh anh, để ta an bài.” Viên Cương nói.
Cao chưởng quỹ khẽ gật đầu, phát hiện đúng là như thế, bọn tiểu hỏa tử này đứng chung một chỗ nhìn đúng là rất thoải mái, Tam thiếu gia không đứng đắn lắm có điều ánh mắt nhìn người vẫn không tệ.
Sau khi phân chia an bài nhân viên xong, Cao chưởng quỹ tiến đến trước mặt Viên Cương, thấp giọng nói: “Chủ nhân, hai vị thiếu tay cụt chân an bài thế nào? Người đã đồng ý không để làm việc trong tiệm rồi.”
Ánh mắt Viên Cương nhìn về phía hai người, vẫy hai người qua. Rõ ràng hai người đều thấp thỏm, thứ trong lòng vĩnh viễn tồn tại nhưng cuộc sống bên ngoài thì họ chỉ là hai tiểu nhân vật hèn mọn.
“Bắt các người làm những công việc không có thể diện lắm có làm được không?” Viên Cương hỏi.
Hai người nhìn nhau, Nguyên Đại Hồ cười: “Chỉ cần không phải việc gì không thể nhìn mặt người khác thì đều làm được.”
Cốc Hữu Niên khẽ gật đầu phụ họa, là một người trầm tĩnh ít nói.
“Được!” Viên Cương lập tức quay đầu nói với Cao chưởng quỹ: “Không phải ngươi nói hai vị trí bán hàng ở cửa không đủ dùng cần mở rộng thêm vị trí bán sao?”
Cao chưởng quỹ gật đầu.
Gã chờ, không biết hắn ta sẽ nói gì tiếp.
Viên Cương: “Xếp hàng nhiều rất dễ loạn. Ta không để họ làm việc trong tiệm, để họ ở ngoài tiệm duy trì trật tự xếp hàng.”
“...” Cao chưởng quỹ á khẩu không trả lời được, hóa ra ngài nói không cho làm trong tiệm là thế à? Tam thiếu gia là người sĩ diện, ngươi thì hay rồi, trực tiếp bày ra bên ngoài còn gây chú ý hơn nữa. “Chủ nhân, Tam thiếu gia...”
“Tam thiếu gia có ý kiến gì, bảo hắn tới tìm ta.” Viên Cương vứt lại một câu chặn miệng gã lại, quay đầu nói với hai lão đầu: “Ngoài ra, con đường trước quầy hàng, các ngươi phải kiêm luôn giữ gìn sạch sẽ. Thấy có ai ném rác thì nhặt lên, dọn dẹp một chút, để bên ngoài của chúng ta luôn giữ được gọn gàng sạch sẽ. Nơi bán hàng ăn uống để người ta thấy sạch sẽ gọn gàng sẽ không thiệt đâu. Chỉ có điều không biết tay chân các ngươi như vậy làm việc này có phiền phức không?”
Nguyên Đại Hồ vội nói: “Không phiền phức, không phiền phức, làm được, làm được. chúng ta nhất định sẽ giữ cho con đường ngoài cửa hàng sạch sẽ.”
Cốc Hữu Niên cũng khẽ gật đầu.
Viên Cương nhìn cơ thể họ: “Thiếu tay thiếu chân không sao nhưng cái gì có thể thay đổi vẫn nên thay đổi. Quần áo rách nát quá người ta lại tưởng ngoài Đậu hũ quán có hai ăn mày. Cao chưởng quỹ, trang phục thống nhất của Đậu hũ quán đưa họ hai bộ để thay ra thay vào, đứng bên ngoài chính là mặt tiền của chúng ta rồi.”
Hai lão đầu bị nói cho hơi xấu hổ, người ta chỉ nói hơi thẳng thắn nhưng không hề nói sai.
Không quanh co lòng vòng, chỉ vài lời đã nói thẳng ra hết càng khiến hai người an tâm.
“Rõ!” Cao chưởng quỹ đáp, trong lòng thầm than, gã bó tay với Viên Cương rồi, có Tam thiếu gia làm chỗ dựa cũng vô dụng, vị này mà không hài lòng vẫn dám đuổi việc gã như thường.
Viên Cương nói với hai lão đầu: “Ở ngoài duy trì trật tự không tránh được sẽ gặp những kẻ không tuân theo quy củ. Chỗ này của chúng ta có vài trăm người, gặp kẻ nào không nói lý, không cần nén giận, trở về gọi người là được, đối phương muốn thế nào chúng ta tùy thời phụng bồi! Nhớ kỹ, đừng tưởng rằng thiếu tay thiếu chân tìm việc sẽ không dễ dàng nên muốn chịu nhục cầu toàn, nếu như vậy các ngươi nên rời đi sớm đi, ta không cần loại người này, bởi vì ta không phải loại người này.”
Đội viên thủ hạ đã vào vị trí, Viên Phong, Viên Hỏa, Ngưu Sơn được giải thoát khỏi việc làm đậu hũ.
Qua một ngày chuẩn bị, sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên đã dậy sớm, dùng thùng nước chủ động đi múc nước bên hồ rửa sạch con đường ngoài cửa hàng.
Hôm qua đã cho họ ăn mấy bữa no, còn cho chỗ ở sạch sẽ, dĩ nhiên hai người vô cùng trân trọng công việc này, họ làm còn hơn yêu cầu của Viên Cương, không chỉ đơn giản là quét dọn mà còn vừa sáng sớm đã rửa sạch đoạn đường này, như vậy có thể tránh ảnh hưởng đến khách.
Một trận bước chân dày đặc từ trong ngõ hẻm chạy ra, hai người đang dọn rửa đường sửng sốt thì thấy hơn hai trăm thanh niên được Ngưu Lâm dẫn đầu chạy ra.
Hai người không biết những người này muốn chạy đi đâu, muốn làm gì.
Viên Cương là người cuối cùng chạy ra từ ngõ hẻm, đưa mắt nhìn đội ngũ rời đi, cũng chỉ thản nhiên nhìn qua hai người đang làm việc rồi lại quay đầu trở về.
Về sau, hai lão đầu mới hiểu ra, hơn hai trăm thanh niên kia đang chạy quanh Minh Hồ, trời chưa sáng đã chạy bộ rồi.