“Có thể đi theo...” Ngưu Hữu Đạo vừa quay đầu lại, phát hiện không khí hơi lạ, liền đưa tay sờ mặt mình, cũng không có gì khác thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Các người nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?”
Ba người cũng không biết dùng từ ngữ nào để hình dung cảm giác vừa rồi của mình. Dù sao cảm giác không hiểu đó cũng đến một cách đột ngột.
Ngưu Hữu Đạo không hiểu nổi thái độ của ba người kia, nhiều lần đưa tay lên sờ mặt nhưng không phát hiện được vấn đề gì.
Về sau, cả nhóm tiếp tục đuổi theo người nước Triệu.
Phù Phương viên Tề Kinh, hai mẹ con Trang Hồng đưa mắt nhìn Ngọc Thương rời đi.
Từ trong viện bước ra, Ngọc Thương nhìn thấy Độc Cô Tĩnh đang chờ. Nhìn ám chỉ của đệ tử, ông ta biết gã đang có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Hai người không nói câu nào, bước nhanh về viện của mình. Ngọc Thương hỏi: “Chuyện gì?”
Độc Cô Tĩnh gật đầu đáp: “Chuyện bên phía Nam châu đã được giải quyết ổn thỏa.”
Ngọc Thương hỏi tiếp: “Không lộ ra sơ hở gì chứ?”
Độc Cô Tĩnh đáp: “Không, sự việc làm rất sạch sẽ”
Ngọc Thương thở phào một hơi, chắp tay nói: “Tên kia muốn sống, chỉ sợ quá xa vời rồi.”
Độc Cô Tĩnh do dự nói: “Sao chỉ là xa vời? Toa Như Lai đã công khai nói ra. Ông ta đại diện cho uy nghiêm của Phiêu Miễu các, không có khả năng lật lọng. Hắn hoàn toàn không có hy vọng còn sống trở về. Giúp hắn xử lý mấy chuyện này còn quan trọng nữa sao?”
Ngọc Thương ngửa mặt lên trời thở dài: “Từ bỏ? Tâm nguyện và tín niệm cả đời, còn chưa nhìn thấy kết quả cuối cùng, ngươi bảo ta làm sao mà có thể dễ dàng từ bỏ?”
Độc Cô Tĩnh cúi đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu lên: “Sư phụ, bên dưới gửi tin tức, báo cáo phát hiện một sự việc kỳ lạ, có người đang tìm kiếm Thương Kính.”
Ngọc Thương nhìn gã: “Thương Kính im lặng đã lâu, đã bị thế nhân lãng quên, vì sao lại có người tìm ông ta chứ?”
Độc Cô Tĩnh đáp: “Có người liên hệ với tổ chức chúng ta, đồng ý bỏ ra số tiền lớn nhờ chúng ta hỗ trợ tìm kiếm Thương Kính. Bởi vì trước kia chúng ta cũng đã chú ý Thương Kính đang ở đâu, cho nên người bên dưới rất cảnh giác, lập tức điều tra thân phận của đối phương, là người của Đồng Tiên các.”
“Đồng Tiên các?” Ngọc Thương hoài nghi: “Đồng Tiên các nào nhỉ? Ta chỉ biết Đồng Tiên các ở Thương châu nước Yến, còn có cái thứ hai sao?”
Độc Cô Tĩnh đáp: “Không sai, chính là bọn họ. Bây giờ đệ tử còn chưa biết bọn họ có phải chính chủ hay không, cũng không biết bọn họ tìm Thương Kính là có ý gì. Bọn họ tìm Thương Kính là thật, hay là cố ý thăm dò Thương Kính trong tay chúng ta. Đệ tử sợ phiền phức nên lập tức về bẩm báo, để bọn họ ngừng tìm kiếm, tránh rơi vào bẫy.”
Biểu hiện Ngọc Thương trở nên ngưng trọng, vuốt râu, trầm ngâm nói: “Đồng Tiên các đã đi theo phản loạn Ngô Công Lĩnh chạy khỏi nước Yến, bây giờ đang ở trong cảnh nội nước Tống. Chỉ là Đồng Tiên các tìm Thương Kính để làm gì...” Nói đến đây, ánh mắt Ngọc Thương sáng lên: “Ngô Công Lĩnh.”
Độc Cô Tĩnh nói: “Ý của sư phụ là, người tìm Thương Kính là Ngô Công Lĩnh?”
Ngọc Thương cười lạnh: “Bây giờ ông ta đang chiếm cứ một nửa nước Tống, đúng lúc gặp chuyện bí cảnh Thiên Đô đóng băng chiến sự, tạo cơ hội tốt cho ông ta phát triển, cộng thêm có Thiên Nữ giáo làm chỗ dựa, dã tâm của tên này không nhỏ, sợ là đang định xưng đế.”
Nghe sư phụ nói xong, Độc Cô Tĩnh bắt đầu suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Vâng, dựa theo quy tắc, muốn xưng đế, ông ta còn thiếu một vật, chính là thần khí trấn quốc. Bảy thứ khác đều đã có chủ, muốn cướp cũng khó. Cho dù có cơ hội diệt quốc, cũng chưa chắc có cơ hội rơi vào tay ông ta. Tính đi tính lại cũng chỉ có Thương Kính.”
.....
Phủ thành Nam châu như ẩn như hiện phía đường chân trời. Chưởng môn Đại Thiền Sơn Hoàng Liệt đứng trên phi cầm cỡ lớn, ánh mắt lóe sáng.
Ngăn được thế lực khắp nơi chèn ép Nam châu chính là Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã tiến vào bí cảnh Thiên Đô, mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có còn sống trở về hay không, chỉ dựa vào tin tức này, các phương diện có liên quan bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Có không ít người sẽ không ngồi nhìn Ngưu Hữu Đạo một lần nữa quay về khống chế cục diện, đã âm thầm ra tay, ví dụ như Tiêu Dao cung.
Tiêu Dao cung lén lút đến tìm ông ta, muốn ủng hộ ông ta khống chế toàn diện Nam châu, đồng thời muốn ông ta phối hợp với Tiêu Dao cung cùng gây áp lực cho Thương Triều Tông.
Nói trắng ra chính là muốn thừa dịp Ngưu Hữu Đạo không có mặt mà đoạt quyền.
Việc này còn chưa thể làm một cách công khai. Dù sao chiến sự chỉ tạm thời đóng băng, vẫn chưa kết thúc. Ảnh hưởng đến cuộc chiến Yến Triệu, một khi làm cho nước Yến chiến bại, đây cũng không phải là điều mà Tiêu Dao cung muốn nhìn thấy. Huông chi, nước Yến không chỉ có một Tiêu Dao cung, còn có Linh Kiếm sơn và Tử Kim Động. Hai nhà đó sẽ không ngồi yên để Tiêu Dao cung nuốt cục thịt béo này.
Nhưng Hoàng Liệt vẫn có chút kiêng kỵ Ngưu Hữu Đạo. Bảo ông ta vật tay với Ngưu Hữu Đạo, ông ta hơi sợ.
Hôm nay đến đây, ông ta đã hạ quyết tâm không nhỏ. Bởi vì nếu không cẩn thận, ông ta sẽ có khả năng trở mặt với Ngưu Hữu Đạo. Dù sao không ai biết được Ngưu Hữu Đạo có còn sống trở về hay không. Một khi Ngưu Hữu Đạo còn sống trở về, biết được những gì mà Đại Thiền Sơn đã làm, mà hắn cũng không phải thứ dễ xơi, lợi ích ở Nam châu của Đại Thiền Sơn có được bảo toàn hay không cũng rất khó nói.
Thật ra, theo tình huống trước mắt, Ngưu Hữu Đạo cũng không tranh đoạt lợi ích của Đại Thiền Sơn. Hắn vẫn để cho Đại Thiền Sơn nắm giữ lợi ích ở Nam châu. Nếu có thể ổn định như vậy lâu dài thì còn gì tốt hơn.
Nhưng vấn đề quan trọng là, quyền khống chế lại nằm trong tay Ngưu Hữu Đạo. Phần lợi ích này càng giống như Ngưu Hữu Đạo bố thí cho.
Một ngày nào đó chọc cho hắn mất hứng, hắn có thể đoạt lại phần bố thí này bất cứ lúc nào.
Thương Triều Tông có Ngưu Hữu Đạo đứng sau lưng làm chỗ dựa, có thể buông tay buông chân quản lý Nam châu. Có Ngưu Hữu Đạo đè xuống, Đại Thiền Sơn không thể làm gì.
Nói khó can thiệp chỉ là nói cho dễ nghe, thật ra chính là bị ước thúc, ví dụ như coi trọng tài sản nhà ai nhiều hơn, Đại Thiền Sơn vốn không dám làm loạn.
Từng có tiền lệ, một đệ tử Đại Thiền Sơn coi trọng một mỹ nhân, nhịn không được liền bắt người kia.
Đại Thiền Sơn còn chưa biết, nhưng không hiểu sao Thương Triều Tông lại biết.
Thương Triều Tông không dám nói gì, nhưng theo biểu hiện, hẳn là Thương Triều Tông đã đem chuyện này nói cho Ngưu Hữu Đạo.
Sau đó, Ngưu Hữu Đạo truyền tin tức đến, ân cần hỏi thăm ông ta. Ngưu Hữu Đạo cũng không truy cứu trách nhiệm, chỉ nói bừa bãi ở Nam châu sẽ không tốt cho tất cả mọi người.
Lời Ngưu Hữu Đạo nói chính là đạo lý. Đại Thiền Sơn chỉ có thể nói rằng đệ tử đó đã làm chuyện không đúng, lúc này đã xử lý đệ tử đó theo môn quy.
Đối mặt với chuyện như vậy, bên trong Đại Thiền Sơn cũng có ý kiến, không phải là không nên xử lý những đệ tử như vậy, mà là cảm thấy Ngưu Hữu Đạo đã quá dài tay.
Thật ra Ngưu Hữu Đạo cũng không phải là dài tay gì. Sở dĩ một số người bất mãn là vì sự tồn tại của Ngưu Hữu Đạo đã hạn chế đặc quyền của Đại Thiền Sơn.
Bọn họ trên danh nghĩa quản lý Nam châu, cũng có được lợi ích của Nam châu, nhưng thật ra lại không trọn vẹn. Nói trắng ra là không cách nào thỏa mãn được dụ,c vọng cá nhân của mình. Trên địa bàn của mình, lại không thể tận hưởng được lợi ích và mặt mũi do quyền lực trên tay mình mang lại.
Mà chuyện này lại không thể nói rõ, chỉ có thể lấy cớ không có quyền tự chủ quản lý Nam châu, bởi vì Ngưu Hữu Đạo có thể cắt đứt lợi ích của Đại Thiền Sơn ở Nam châu bất cứ lúc nào.
Chính bản thân Hoàng Liệt cũng không thích cảm giác này.
Trên đường, ông ta đều cân nhắc nên nói như thế nào với Thương Triều Tông.