Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hắn nhớ là khi tiến vào Thiên Đô bí cảnh đưa Ngân Nhi về Điệp Mộng Huyễn giới, lúc này mới qua được mấy năm mà đã quên nhanh vậy sao?

Bởi vậy, hắn cũng hiểu ra, từ người biến thành yêu ma, lại từ yêu ma biến thành người, đối với ký ức của Ngân Nhi sẽ có hư hại, đối với chuyện của người hẳn là đã quên nhiều, ví dụ như chuyện của phu thê Thương Tụng, Ngân Nhi đã quên rồi, thảo nào vĩnh viễn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành như vậy.

Nghĩ đến đây, Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, quên đi là tốt, có một số việc quên đi không phải chuyện xấu.

Quên bị phong ấn mấy trăm năm.

Quên chuyện hắn đưa nàng về Huyễn giới.

Quên tất cả những chuyện không vui, có lẽ cũng không có buồn lo cùng đau khổ nữa.

“Đúng, Đạo Đạo, là ta!

Ngưu Hữu Đạo có chút dở khóc dở cười gật đầu, có phần không chịu nổi cách xưng hô này của yêu ma với mình.

Nhận được sự xác nhận, Ngân Nhi cười hì hì, cười ngây thơ rực rỡ, cuối cùng cũng là dáng vẻ yên tâm rồi.

Nhìn thấy tình huống bên này, Triệu Hùng Ca cùng Vân Cơ đều thử nhích tới gần.

Nhìn thấy diện mạo của Ngân Nhi, Vân Cơ thở phào nhẹ nhõm, nàng biết, nàng từng gặp ở Mao Lư sơn trang rồi, cũng có chút kinh ngạc, hóa ra nha đầu kia thật đúng là Thánh La Sát, trước Ngưu Hữu Đạo nói là tới đây tìm Ngân Nhi, nói Ngân Nhi chính là Thánh La Sát, nàng còn có chút hoài nghi.

Bây giờ xem ra, thế nhân lại không biết Thánh La Sát trong Điệp Mộng Huyễn giới từng sống lâu ở Mao Lư sơn trang như vậy.

“Là nàng?

Nhìn thấy diện mạo của Ngân Nhi, Triệu Hùng Ca thất kinh.

Trí nhớ của Ngân Nhi không tốt, ấn tượng đối với hai người không sâu, nhìn thấy hai người tới gần thì vô ý thức tránh về phía sau Ngưu Hữu Đạo, sau khi phục hồi, nàng có chút rụt rè, một tay lôi chặt xiêm y của Ngưu Hữu Đạo, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm hai người, hai chân rụt lại.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn y phục mình đang bị kéo, có phần bất đắc dĩ, phát hiện nha đầu kia mắc bệnh cũ, giống y đúc năm đó mới gặp, một chút cũng không thay đổi.

Quay đầu lại nói với Triệu Hùng Ca:

“Đúng vậy! Năm đó thiếu chút nữa bị ngươi đánh chết. Ngươi năm đó may mà không làm nàng tức giận, bằng không ngươi đâu còn giữ được mạng nữa.

“...

Triệu Hùng Ca á khẩu không trả lời được, đối với chuyện năm đó vẫn rất ấn tượng, dù sao số lần gặp mặt Ngưu Hữu Đạo không nhiều, nhớ năm đó chuyện đả thương nha đầu kia mơ hồ còn nhớ Ngưu Hữu Đạo muốn yêu ma này tiễn mình... nghĩ tới chuyện này có phần sợ hãi.

Hiện tại rốt cuộc gã đã hiểu tại sao Ngưu Hữu Đạo phải đưa mình tới nơi này, đích xác, nhìn thấy người là đủ rồi, không cần giải thích nữa.

Trước khi gã nói cho Ngưu Hữu Đạo bí mật, Thánh La Sát cũng đã ra khỏi Huyễn cảnh với Ngưu Hữu Đạo rồi, còn hoài nghi Ngưu Hữu Đạo đang làm trò quỷ sao?

Vốn dĩ còn quyết tâm mặc kệ Ngưu Hữu Đạo nói cái gì, mặc kệ Ngưu Hữu Đạo làm cái gì, gã đều kiên quyết không tin, hiện tại không phải do gã không tin, bởi vì sự thực vốn chính là vậy.

Mặc dù như thế, gã vẫn khó có thể tin nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, vị này, đệ tử của Đông Quách sư huynh lại là người mà nhiều thế hệ thánh nữ Ma giáo luôn đau khổ chờ đợi sao?

Triệu Hùng Ca trầm mặc.

Sau khi hồi thần, Vân Cơ quan sát tình cảnh thảm tệ của Ngưu Hữu Đạo, hỏi:

“Ngươi không sao chứ?

Ngưu Hữu Đạo nâng hai tay lên, lộ ra hổ khẩu vỡ toang máu chảy đầm đìa, cười gượng:

“Có thể không có chuyện gì sao?

Tiện đà có phần khó khăn tự tay sờ trong ngực, lấy ra một viên lạp hoàn, bóp nát lộ ra Thiên Tế đan màu đỏ, định bỏ vào trong miệng.

Bên cạnh, một bàn tay tinh tế duỗi tới tóm được tay hắn, không cho hắn ăn.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu, phát hiện là Ngân Nhi, đôi mắt đang trông mong nhìn chọc chọc thứ trong tay mình, mũi thở dồn dường như ngửi được mùi thơm của Thiên Tế đan, bỗng đôi mắt vụt sáng nhìn hắn, dáng vẻ như tủi thân lắm, nói:

“Đạo Đạo, đói!

Ngưu Hữu Đạo nhất thời dở khóc dở cười:

“Cái này ngươi không thể ăn.

Ngân Nhi lại vươn cả hai tay lên, một tay bẻ tay hắn, một tay đoạt viên Thiên Tế đan kia.

“Không thể ăn... ưm...

Ngưu Hữu Đạo nóng nảy, ai ngờ đối phương lại vô ý động tới chỗ hổ khẩu đang bị thương của hắn, đau tới mức nhe răng trợn mắt, ngón tay vô ý thức buông lỏng ra.

Cướp được Thiên Tế đan, Ngân Nhi không nói hai lời, nhét thẳng vào miệng của mình, nở nụ cười rực rỡ với Ngưu Hữu Đạo:

“Thơm!

Tiện đà tiếng nhai cót két vang lên trong miệng nàng, Ngưu Hữu Đạo nghẹn họng không nói.

“Phụt...

Ngân Nhi chợt nhướng mày, Thiên Tế đan đã bị nhai nát chợt bị nàng liên tục phun ra, còn lấy tay áo quệt miệng, chu mỏ nói:

“Đắng, khó ăn!

Triệu Hùng Ca cùng Vân Cơ lẳng lặng nhìn như một đứa ngốc vậy.

Ngưu Hữu Đạo cũng trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn về phía đất bùn đang đầy màu đỏ thuốc vỡ, có phần khóc không ra nước mắt:

“Hơn một triệu kim tệ đó, cứ vậy bỏ đi rồi sao?

Đôi mắt của Ngân Nhi vụt sáng, tựa như không biết đúng sai, nuốt nước bọt trong miệng vẫn còn dư vị của đan dược lại lấy tay áo lau miệng, thả tay xuống lại kéo y phục của Ngưu Hữu Đạo, dường như rất sợ hắn chạy mất vậy.

Sự tín nhiệm này khiến khóe miệng Ngưu Hữu Đạo co giật.

Vân Cơ tấm tắc một tiếng:

“Quả nhiên là kẻ tham ăn của Mao Lư sơn trang, không giả được.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn bốn phía một chút, hất cằm về phía một cái túi da thuộc căng phồng rơi trên đất ở phía xa xa:

“Làm phiền giúp ta cầm nó qua đây.

Vốn là đồ hắn mang tới, vừa rồi trúng một kích nên bị đánh bay.

Vân Cơ lắc mình đi lượm túi da thuộc, đồng thời cũng lượm bảo kiếm mà Ngưu Hữu Đạo bị đánh bay.

Sau khi cầm túi da thuộc, Ngưu Hữu Đạo mở ra, lấy một cái túi giấy dầu ở bên trong ra, xoay tay đưa qua:

“Ngân Nhi, cho ngươi này.

Triệu Hùng Ca ngửi thấy được mùi thịt. Vân Cơ biết bên trong là cái gì, là do nàng tự tay đi đặt mua ở trên đường, sao có thể không biết được.

Ngân Nhi cầm túi giấy dầu, mở ra, nhìn thấy bên trong là một bao đùi gà, nhất thời hai mắt tỏa sáng, lập tức cầm một cái trong tay bỏ vào trong miệng, cắn rôm rốp, liên tục gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, tỏ ra ăn rất ngon. Sau khi mạnh mẽ nuốt xuống một miếng lại cười hắc hắc với Ngưu Hữu Đạo, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, lại tiếp tục gặm cắn.

Rốt cục cũng buông lỏng Ngưu Hữu Đạo ra, một tay cầm túi, một tay cầm đùi gà ở một bên hài lòng gặm.

Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài:

“May mắn đúng lúc tìm được ngươi, nếu không... Lễ vật này nhất định là bị phá hủy rồi.

Triệu Hùng Ca cạn lời:

“Ngươi tới nơi này còn cố ý mua một bao đùi gà lớn mang tới sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không có cách nào, nàng thích nhất là ăn thứ này.

Sau đó lại đưa tay móc trong ngực ra một viên lạp hoàn, sau khi bóp nát còn hơi cảnh giác quay đầu nhìn Ngân Nhi, sau đó mới yên tâm bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.

May mà hôm nay Thiên Tế đan được Linh Tông chuẩn bị không ít, cũng biết lần này tới có thể sẽ bị Ngân Nhi đả thương, cho nên mới chuẩn bị thêm mấy viên ở trên người.

Sau đó ngồi xuống tại chỗ, khoanh chân ngồi tĩnh tọa điều tức, luyện hóa đan dược, thúc đẩy dược lực chữa thương...

Linh đan cho dù tốt nhưng cũng không thể lập tức hồi phục lại bình thường được, thanh trừ huyết tụ trong cơ thể, sau khi ổn định thương thế thì chậm rãi mở hai mắt ra, còn lại sẽ chờ dược tính chậm rãi hỗ trợ thân thể khôi phục.

Muốn đứng lên lại phát hiện không dậy được, nhìn lại, Ngân Nhi đã ngả xuống phía sau hắn khò khò ngủ say, thân thể co ro, tư thế ngủ an tường, một tay còn lôi y phục của hắn.

Bị túm đã thành thói quen, chỉ là bàn tay sau khi ăn đùi cà bóng nhẫy dầu mỡ cũng quá bẩn đi...

Quan sát bốn phía, chỉ thấy Vân Cơ đã khoanh chân ngồi tĩnh tọa dưỡng thương, Triệu Hùng Ca thì gánh trách nhiệm hộ pháp phòng bị, ánh mắt cảnh giác chung quanh.

Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo thu công rồi, Triệu Hùng Ca đi tới, hỏi:

“Không có gì đáng ngại chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK