Sau khi dọn xong thịt rượu, Lục Thánh Trung đích thân rót rượu, sau đó nâng chén lên nói: “Giữa trời đất này chỉ có hai người ta và muội, trăng sáng sông dài, ngày vui cảnh đẹp, gió sông mát mẻ, cùng uống một chén nào!”
Đào Yến Nhi hai tay nâng chén rượu, sau khi uống xong thử hỏi: “Ca ca, chuyện cần làm đã làm xong rồi?”
Lục Thánh Trung gật đầu mỉm cười: “Cứ coi là vậy đi!”
Đào Yến Nhi cúi đầu, thấp giọng nói: “Có phải muội cũng sắp chết rồi không?”
Ánh mắt Lục Thánh Trung lóe lên: “Muội suy nghĩ nhiều rồi.”
Sau đó gã lấy một tờ giấy trong tay áo ra đưa cho nàng: “Khế ước bán thân của muội, cho muội, từ nay về sau muội được tự do rồi.”
Đào Yến Nhi nhận lấy nhìn thử, lặng lẽ cất đi, lại thấp giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Lục Thánh Trung: “Đi đến đâu tính đến đó, ngày mai sau khi thuyền cập bờ, muội tự tìm chỗ để đi đi!”
Đào Yến Nhi: “Muội không biết nên đi đâu, hãy mang muội đi cùng với.”
Lục Thánh Trung lắc đầu.
Hai người vừa ăn vừa uống, thưởng thức ánh trăng trên sông, tán gẫu.
Màn đêm buông xuống, hai người c ởi quần áo trong thuyền cỏ, quấn quýt lấy nhau, Đào Yến Nhi chủ động dâng hiến nhu tình vô tận.
Con thuyền cỏ tròng trành rồi dừng lại, sau khi dừng lại một lúc lâu, Đào Yến Nhi nhìn nam nhân ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng bò lên, nhẹ nhàng đi vào đuôi thuyền, chậm rãi vịn thuyền xuôi theo xuống nước, im lặng nhảy xuống nước không một tiếng động.
Đợi sau khi nàng lại nổi lên mặt nước lấy hơi, một đạo hàng quang lóe lên dưới ánh trăng, một trường kiếm phóng tới bọt nước tóe lên rồi trực tiếp xuyên qua lưng nàng, vệt máu lan khắp nước sông.
Đào Yến Nhi đau đớn kêu lên một tiếng sặc một ngụm nước, thời khắc nhảy lên mặt sông đã nhìn thấy Lục Thánh Trung đứng chắp tay trên thuyền dưới ánh trăng.
Chiếc thuyền được điều khiển bằng pháp lực, trôi về phía bên này.
Thuyền đến gần, Đào Yến Nhi đưa tay chộp lấy mạn thuyền, hoảng sợ th ở dốc nói: “Cứu muội, cứu muội...”
Lục Thánh Trung ngồi xổm trước mặt nàng, thắc mắc nói: “Muội biết bơi à? Ta vừa nói thả cho muội tự do sao muội phải bỏ chạy?”
Đào Yến Nhi lắc đầu đau đớn, mặt đầy vẻ cầu khẩn: “Huynh không chịu dẫn muội đi... muội chỉ muốn tìm một con đường sống.”
Lục Thánh Trung đưa tay bóp cổ nàng: “Muội không nên chạy, ta muốn diệt khẩu nhưng ta thật sự không đành lòng ra tay, nếu không ta không cần thiết phải mang muội chạy đi xa như vậy, ta vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, muội có tin không?”
Đào Yến Nhi gật mạnh đầu, bày tỏ sự tin tưởng.
“Không! Muội không tin!” Lục Thánh Trung lắc đầu, tay vặn một cái, rút kiếm ra, một tay chống kiếm đứng trên đầu thuyền, gương mặt căng cứng điều khiển thuyền phiêu đãng trôi đi.
Mặt sông dưới ánh trăng, một cỗ thi thể trôi lềnh bềnh...
Trong lao, bóng lửa bốc lên trong chậu than khiến hình phòng càng nhuộm thêm màu dữ tợn.
Võ Thiên Nam cột trên cột hành hình đang cúi đầu, dường như thoi thóp, máu me khắp người, một thân y phục hoa lệ rách rướu có thể nhìn thấy miệng vết thương đang chảy máu.
Một cuộc thẩm vấn, nghiêm hình tra tấn.
Hai huynh đệ Vô Ba, Phục Ba vừa đổ, thủ hạ hai người có thể có ai nữa, bên Lăng Ba phủ biết rất rõ ràng nên đã nhanh chóng cho người bắt Võ Thiên Nam đi.
Trong tình huống này, kẻ suýt nữa thì giết được Thiệu Bình Ba lại rơi vào tay Lăng Ba phủ, có được quả ngon để ăn mới lạ.
Két! Cửa sắt truyền đến tiếng mở chốt chói tai, Thiệu Tam Tỉnh tiến vào.
Sau khi xác định Thiệu Bình Ba tạm thời không cần lo lắng, cuối cùng lão đã có tâm tử để ý đến chuyện khác.
Đầu mục phụ trách thẩm vấn bên này quay đầu lại nhìn, thấy vị này tới vội vàng chạy qua nghênh đón, chắp tay chào: “Tam gia!”
Thiệu Tam Tỉnh đi vào trong liếc mắt nhìn kẻ treo trên giá hành hình, nhíu mày hỏi: “Sao vẫn chưa cho ta câu trả lời chắc chắn, tình hình như thế nào?”
Đầu mục hơi lúng túng nói: “Tam gia, có chút ngoài ý muốn, tên khốn mặt hoa da phấn này hình như không vô dùng như người nói, cũng không chịu nói gì, miệng cứng lắm, sống chết không chịu cung khai.”
“Ồ?” Thiệu Tam Tỉnh cũng cảm thấy bất ngờ, một thiếu gia ăn chơi có tiếng sao xương cốt lại cứng vậy, có thể chịu được đại hình nơi này?
Lão cảm thấy hơi không có khả năng liền nhanh chân tiến vào trong, đến gần trước giá hành hình nhìn thử, thấy Võ Thiên Nam vô cùng thê thảm, lão lại đưa tay gẩy gẩy miệng vết thương của hắn ta xem thử, không sai, thực sự hành hình rất tàn nhẫn.
Trong mắt Thiệu Tam Tỉnh thật sự hiện lên tia kinh ngạc, cũng không ngại bẩn, đưa tay bưng cằm Võ Thiên Nam lên, sờ rạch xung quanh gương mặt Võ Thiên Nam, vô cùng cẩn thận kiểm tra thằng nhãi này.
Đầu mục biết lão hoài nghi gì, để chứng minh không phải bên này vô năng, gã chắp tay nói: “Tam gia, mời tạm lui một bên.”
Thiệu Tam Tỉnh quay đầu liếc gã một cái, thả Võ Thiên Nam ra rồi lui ra sau.
Đầu mục lập tức khua tay với thủ hạ: “Rắc chút gia vị đi!”
Bên cạnh lập tức có người khiêng thùng nước muối đến, hất từng muỗng nước muối tát vào Võ Thiên Nam.
Nước muối vừa chạm vào miệng vết thương bị da tróc thịt bong, Võ Thiên Nam đang hôn mê lập tức kéo căng cơ thể, tỉnh táo lại, dây xích sắt cột lấy hắn ta cũng không ngừng vang lên tiếng leng keng.
Võ Thiên Nam kêu r3n đau đớn, suýt chút nữa thì nghiến nát răng.
Đầu mục khiển trách quát mắng: “Nói hay không?”
Võ Thiên Nam đang căng cứng dần thả lỏng, thở hổn hển nói: “Ta nói rồi, ta không biết gì cả, các ngươi bắt nhầm người rồi.”
Ngay từ đầu hắn ta đã biết sẽ bị cuốn vào trong nguy hiểm này, có điều không ngờ nguy hiểm lại đến nhanh như vậy.
Sở dĩ không chịu thua là vì hắn ta còn ôm hy vọng, chỉ cần ráng cho tới khi Thiệu Bình Ba đổ, hắn ta vẫn còn cơ hội xuất đầu. Hắn ta càng kiên trì gắng gượng, Nhị công tử cùng Tam công tử sẽ càng không bạc đãi hắn ta.
Có tín niệm để chờ đợi dĩ nhiên có thể chịu đựng hơn một chút.
Mặt khác, hắn ta vẫn còn tơ tưởng đến Đào Yến Nhi, không muốn bán đứng làm liên lụy Đào Yến Nhi.
“Còn dám mạnh miệng!” Đầu mục cười lạnh một tiếng, quay người đi đến chậu than một bên, rút ra một chiếc bàn ủi bị nung đỏ, định đâm lên người Võ Thiên Nam.
Võ Thiên Nam đau đớn nhắm hai mắt, đã chuẩn bị sẵn để chịu đựng, hành hình này trước đó hắn ta cũng đã từng phải chịu.
Bên cạnh, Thiệu Tam Tỉnh đưa tay ngăn cản đầu mục, dường như lão đã nhận ra gì đó, phất tay nói: “Thả hắn ra, đi theo ta.” Dứt lời lão quay người bỏ đi.
Bên này lập tức làm theo, giải Võ Thiên Nam ra khỏi đại lao.
Một chiếc xe ngựa ngoài đại lao trực tiếp đưa Võ Thiên Nam đến một đại sảnh trong phủ thứ sử.
Trong sảnh bày ba bộ thi thể, chính là thi thể ba mẫu tử Nguyễn thị.
Thiệu Tam Tỉnh phất tay ra hiệu, để cho người ta ép Võ Thiên Nam tới, để Võ Thiên Nam nhìn thật kỹ.
Nhìn thấy thi thể mẫu tử Nguyễn thị, đầu tiên là đầu mục thẩm vấn kia lấy làm kinh hãi.
Ba mẫu tử chết phủ thứ sử tạm thời phong tỏa tin tức, cho nên gã còn chưa biết.
Còn Võ Thiên Nam sau khi nhìn thấy huynh đệ Thiệu thị chết không nhắm mắt, mặt mày bầm đen chỉ có thể trợn mắt hốc mồm, tự lẩm bẩm, “Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy...”
Hắn ta không ngờ trận đấu đá giữa mấy huynh đệ Thiệu thị lại tàn khốc như vậy, ban ngày chẳng thấy người còn tốt đẹp, bây giờ đã thành tử thi rồi?
Một tia hi vọng cuối cùng đã bị phá hủy, ý chí cả người trong nháy mắt tan rã, hoàn toàn rơi vào thấp thỏm lo âu.
Thiệu Tam Tỉnh lặng lẽ liếc xéo: “Ngươi là cái thá gì, dám cuốn vào mấy chuyện này? Ta không biết ngươi đã an bài xong hậu sự chưa, nếu chưa, lúc này có lẽ bên huyện Bình Xuyên đã bắt được người nhà ngươi rồi. Phối hợp tốt ta còn cố gắng tha ngươi một đường, cũng buông tha cho người nhà ngươi, nếu không, cả nhà ngươi đi cùng bọn họ đi.” Lão hất cằm về phía thi thể mẫu tử Nguyễn thị.
“Tam gia tha mạng, ta khai... ta khai...” Võ Thiên Nam nói, yêu thương với Đào Yến Nhi cuối cùng cũng đã bị hắn ta vứt ra sau đầu.