"Để tu sĩ hộ tống, sau đó sắp xếp người..." Cao Kiến Thành giơ một ngón tay lên làm động tác cắt cổ, giết người diệt khẩu.
...
Bên ngoài phủ thứ sử Định Châu không ngừng vang lên tiếng vó ngựa phi nhanh rồi ngừng lại, các tướng lĩnh nhận được mệnh lệnh lần lượt khẩn cấp chạy tới.
Mọi người đã đến đông đủ, Tiết Khiếu vội vàng truyền đạt quân lệnh điều binh khiển tướng.
Đợi đến lúc các vị tướng lĩnh đều đã nhận lệnh rời đi, lại có hai nhóm tu sĩ không hẹn mà cùng tới, gặp nhau ở cổng phủ thứ sử.
Hai nhóm tu sĩ này chính là hai môn phái trấn giữ Định Châu, lần lượt là Thiên Hoa Động phủ và Tiên Vân phái.
Phàm là địa bàn do triều đình kiểm soát trên cơ bản là không có khả năng xuất hiện tính huống chỉ có một môn phái duy nhất. Thứ nhất là lo lắng không dễ khống chế nên cần tạo thế cân bằng. Thứ hai là quan lớn trong triều đều muốn lôi kéo một hai môn phái về phe mình. Vì vậy phải có tối thiểu hai môn phái cùng tồn tại, thậm chí có một số châu phủ có nhiều môn phái cùng tồn tại.
Những môn phái ấy đang chờ đợi bản thân dần lớn mạnh, sau đó có thể đứng vững một phương như Thiên Ngọc Môn và Đại Thiện Sơn.
"Vạn huynh cũng tới rồi."
Hai vị chưởng môn gặp nhau trước cổng, chưởng môn Cái Hoan của Thiên Hoa Động phủ vui vẻ lên tiếng chào hỏi trước.
Chưởng môn Tiên Vân phái Vạn Khinh Yên trầm giọng nói: "Có thể không tới sao?" Sau đó vung tay ý bảo "xin mời".
Hai người dẫn theo người của mình cùng đi thẳng vào Chính Sự đường, trông thấy Tiết Khiếu đang đen mặt.
Vạn Khinh Yên không chút khách sáo, vừa gặp mặt đã hỏi ngay: "Châu Mục đại nhân, nghe nói đại quân Nam Châu đánh Định Châu là do thủ hạ của ngươi giết người của Thương Triêu Tông, cướp tiền của y, lại còn cướp nữ nhân của y nữa. Chuyện này có thật không?"
Khuôn mặt Tiết Khiếu giật giật, cho hai người họ xem một tin tình báo, trầm giọng nói: "Vạn huỵnh và Cái huynh tin tưởng loại chuyện hoang đường này ư? Đây là tin tức do tướng lĩnh chỉ huy quân đội biên cảnh truyền về. Vừa mới xảy ra cướp bóc, quân đội Nam Châu đã lập tức thẳng tay giết chóc rồi ùa vào. Phối hợp ăn ý như vậy rõ ràng là Thương Triều Tông đã lập mưu từ lâu, cố ý khiêu khích!"
Sau khi đọc tin tình báo, gương mặt Vạn Khinh Yên căng cứng, nói: "Bây giờ nói chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì. Điều quan trọng là người của ngươi có cướp nữ nhân của Thương Triêu Tông hay không? Có phải là người của ngươi khiêu khích trước hay không?" Tờ giấy trong tay ông ta rung lên: "Bây giờ người ta có nhân chứng, vật chứng, trong tay có chứng cớ rành rành, ngay cả người của ngươi cũng thừa nhận rồi, vậy mà ngươi lại lấp li3m cho qua. Ngươi giải thích rõ ràng xem nào? Người ta không đe dọa ngươi, chỉ đi ngang qua mà thôi, là người của ngươi giả mạo bọn cướp chủ động đi cướp bóc người ta. Là do ngươi không biết cách quản lý, dựa vào cái gì mà nói người ta gài bẫy?"
Tiết Khiếu mặt mày xanh lét: "Ta đã báo cáo lên triều đình, có phải là Nam Châu khiêu khích hay không triều đình biết rõ trong lòng. Bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng. Hai vị đến thật đúng lúc, ta đang muốn mời hai phái theo ta cùng ngăn địch."
Cái Hoan lên tiếng: "Đánh thế nào? Quân đội Định Châu đã điều không ít binh lính đi phòng ngự bên Hàn quốc và Tống quốc, không ít đệ tử tinh nhuệ của hai phái chúng ta cũng theo cùng, Định Châu trống rỗng. Hai phái chúng ta sẽ ngăn cản ở Đại Thiện Sơn, hay là binh lính dưới trướng của Tiết đại nhân có thể ngăn cản đội quân hung tàn của Thương Triêu Tông? Cuộc chiến này căn bản không đánh nổi!"
Tiết Khiếu đang kìm nén rốt cuộc không nhịn được phải bùng nổ: "Hai vị nói xem phải làm sao bây giờ? Thờ ơ mặc kệ, không chống cự sao? Sau chuyện này triều đình có thể bỏ qua cho ta, bỏ qua cho hai nhà các ngươi không? Kế hoạch trước mắt là không đánh được cũng phải đánh, đánh không thắng được cũng phải đánh!"
Rầm! Vạn Khinh Yên một cước đá bay cái ghế bên cạnh để phát ti3t lửa giận trong lòng.
Khuôn mặt Cái Hoan cũng căng cứng, nói: "Lập tức bảo triều đình liên lạc với ba Đại Phái, mời ba Đại Phái ra mặt ngăn cản!"
Tiết Khiếu xòe hai tay: "Bố trí binh lực Yến Quốc vào thời điểm trước mắt của còn cần ta dạy chắc? Bên này vừa truyền tin, khẳng định là triều đình phải tìm ba Đại Phái, có lẽ tổ chức tình báo đã báo cáo tình hình trước cả ta rồi ý. Hiện tại chúng ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ, cho dù phải trả giá thật lớn cũng phải chống đỡ tới khi người của ba Đại Phái ra mặt giải quyết. Nếu chúng ta mặc kệ không quan tâm, để cho đại quân của Thương Triêu Tông đánh thẳng vào thì không ai trong chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm ấy đâu!"
Vạn Khinh Yên và Cái Hoan buồn bực không lên tiếng, cũng biết là không có lựa chọn nào khác, tuy nhiên cái cảm giác đột nhiên phải chịu tai bay vạ gió này thật sự là khiến người ta ngột ngạt.
Vạn Khinh Yên nhịn không được mở miệng mắng: "Ai mà chả biết tên Thương Triêu Tông đó dã tâm bừng bừng, Định Châu bên cạnh Nam Châu đúng là vận xui tám đời."
Cái Hoan chen thêm một câu: "Chu Thủ Hiền càng xui xẻo hơn."
Đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng nói chuyện tào lao! Tiết Khiếu đang muốn bảo hai người họ đừng có nói nhảm nữa thì đột nhiên bên ngoài có người báo cáo: "Bẩm đại nhân, có thư từ triều đình gửi đến."
"Mang tới đây!" Tiết Khiếu tức giận gào lên.
Tên lính này giật mình, sợ hãi bước vào, dâng lên bức thư mà triều đình gửi tới.
Tiết Khiếu đọc lướt nội dung trên thư rồi khoát tay cho tên lính kia lui xuống.
Vạn Khinh Yên hỏi: "Triều đình gửi thư vào lúc này có phải là đã có cách giải quyết rồi không?"
"Có cách giải quyết thì thiếu nữ cũng thành đàn bà rồi." Tiết Khiếu không ngừng oán hận, ném thư cho hai người kia xem.
Sau khi hai người đọc xong, phát hiện trong thư triều đình cảnh cáo bên này, nói là cực kỳ có khả năng Nam Châu khiêu khích bên này, mượn cớ xuất binh, lệnh cho Tiết Khiếu nhanh chóng kiểm soát tình hình, cho triều đình thời gian giải quyết vấn đề."
Vạn Khinh Yên không nhịn được quở trách: "Người ta đánh tới nơi rồi mới nghĩ đến việc nhắc nhở, tổ chức tình báo của triều đình làm ăn cái gì không biết?"
Ba người này ngày thường vốn bình lĩnh nhưng lúc này xảy ra chuyện như vậy khiến họ không nhịn nổi cơn tức.
Nhưng mà không có lựa chọn nào khác, phỏng chừng tin tức bên này gửi về triều đình vẫn chưa tới nơi, nên làm thế nào vẫn phải là làm thế ấy, ba người cùng cảnh ngộ buộc phải cùng nhau rời khỏi phủ thứ sử ra chiến trường bằng tốc độ nhanh nhất. Trên đường đi họ không ngừng truyền lệnh cho đại quân tập kết bố trí phòng thủ để ngăn chặn đại quân Nam Châu.
Đại quân lên đường gấp gáp, một con kim sí từ trên trời bay xuống, Cái Hoan nhanh chóng nhận được một phong thư mật.
Tiết huynh, Vạn huynh!" Đọc xong mật thư, Cái Hoan kêu lên.
Đại quân tiếp tục lên đường khẩn cấp, ba người thúc ngựa ra khỏi hàng, đi sang ven đường. Cái Hoan đưa thư cho hai người kia xem: "Ta cảm thấy kỳ quái là có ba Đại Phái ở đó thì Nam Châu sao có thể đột nhiên khiêu khích tấn công Định Châu. Hóa ra vấn đề cốt lõi ở chính phía triều đình. Triều đình đã điều động một nhóm người đánh lén Mao Lư sơn trang, phát động một trận huyết chiến với Mao Lư sơn trang, kết quả thất bại. Những người có chức vị cao là Chưởng môn Tào Ngọc Nhi của Thiên Hoa Các và chưởng môn Kim Vô Quang của Chân Linh Viện bị bắt, kết cục vô cùng thê thảm, bây giờ còn đang bị treo trên tường thành Thanh Sơn quận thị chúng kia kìa! Hai vị à, là do triều đình chọc giận Ngưu Hữu Đạo khiến cho hắn trả thù đó!"