Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.
Trên hành lang, phu thê Côn Lâm Thụ vẫn ở đây, dựa vào nhau, tinh thần chán nản, không nói một lời.
Ngưu Hữu Đạo đi tới thở dài: “Việc đã đến nước này, không chơi chung được với đám người của Thiên Hỏa giáo kia nữa thì thôi, dù sao cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, để ngươi đi Thánh Cảnh gì đấy, bọn hắn có tâm tư gì ngươi cũng chẳng thể biết được, xảy ra những chuyện thế này cũng là do bọn hắn bất nhân trước, các ngươi cũng không cần quá mức tự trách, đối mặt hiện thực là được!”
...
“Vũ Văn huynh, các người thế này là?” Cung Lâm Sách thấy không bình thường.
Vốn ông ta cho rằng người của Thiên Hỏa giáo muốn quay về khách viện, bên này cũng đã chuẩn bị xong để đàm phán với Thiên Hỏa giáo lần thứ hai, ai ngờ Văn Vũ Yên dẫn người của Thiên Hỏa giáo đi theo hướng không đứng, giống như muốn cáo từ rời đi mỗi người một ngả.
Văn Vũ Yên lạnh lùng nói: “Mạo muội đến nhà, đã quấy rầy rồi, Thiên Hỏa giáo vẫn còn có việc, chúng ta đi trước.”
Cung Lâm Sách ngẩn người, vội nói: “Vũ Văn huynh, ta cũng không phải cố ý làm khó dễ huynh. Huynh đi thế này, chúng ta cũng coi như giao tình cũ, ít nhiều gì ta cũng phải cho trên dưới bản giáo một câu trả lời, ta có thể nhường một bước, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Văn Vũ Yên: “Lòng vòng tới lui chẳng có ý nghĩa gì, ta nói rồi, một ngàn vạn, có được hay không huynh trả lời dứt khoát đi.”
Nếu có thể tốn cái giá nho nhỏ này để đem người về, ông ta vẫn muốn đem về, nếu cái giá quá lớn, vậy thì quên đi.
Cung Lâm Sách cười haha: “Vũ Văn huynh, huynh đang định đuổi ăn mày sao?”
Văn Vũ Yên không nói nhiều, quay đầu ra hiệu, người bên dưới lập tức khươ chỉ linh, mấy con phi cầm cỡ lớn nhanh chóng bay tới.
Văn Vũ Yên dẫn đầu, đám người tùy hành lần lượt nhảy lên phi cầm, cứ thế khống chế phi cầm bay lên không.
“Vũ Văn huynh...” Cung Lâm Sách đứng trên mặt đất lêu lên, những con phi cầm đang bay lên không chẳng hề có phản ứng gì, chỉ dần dần biến mất ở phía xa.
“...” Đám người Tử Kim động trợn tròn mắt đứng nguyên tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Náo loạn nửa ngày, bên này đã chuẩn bị đầy đủ, kết quả cuối cùng lại như vậy, không đàm phán nữa sao?
“Chưởng môn, có phải chúng ta đưa ra giá cao quá không?” trưởng lão Phó Quân Nhượng hỏi thử.
Cung Lâm Sách trầm giọng nói: “Chúng ta ra giá hẳn là hơi ác, nhưng hắn đâu phải kẻ ngu mà không biết cò kè mặc cả?”
Cả đám ngẫm lại thấy cũng đúng, Cung Lâm Sách quay đầu nhìn về phía Mao Lư biệt viện, trong mắt lóe lên một cái rồi cuối cùng lách người lao đi.
Những người còn lại nhìn nhau, cũng bay đi theo.
Những người này đã đi rồi quay lại, Ngưu Hữu Đạo lại ra nghênh tiếp.
Cung Lâm Sách vừa thấy mặt đã hỏi: “Bọn Văn Vũ Yên đã đi rồi, trở về Thiên Hỏa giáo rồi.”
Ngưu Hữu Đạo biết rõ mà ngoài miệng vẫn hỏi: “Đồng ý đưa bao nhiêu?” Bộ dạng nóng lòng được chia lợi ích.
Cung Lâm Sách: “Sau khi gặp người, không còn hứng thú đàm phán nữa, một chữ cũng không nói nhiều, cứ thế mà đi. Ngưu trưởng lão, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Không thể nào! Sao có thể như vậy được? Chưởng môn, ông hỏi ta sao, ta còn đang muốn hỏi ông đây?”
Cung Lâm Sách lạnh nhạt nói: “Trước khi Văn Vũ Yên đi đã nói gì với ngươi ở ngoài cửa?”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên: “Không nói gì cả, ông ta gọi sang rồi nói với ta một câu, tới giờ ta còn đang mày mò xem có ý gì.”
Cung Lâm Sách lập tức hỏi: “Nói ngươi một câu gì?”
Ngưu Hữu Đạo cau mày trầm ngâm nói: “Nói với ta năm chữ, ông ta nói Thư, ta nhận được rồi!” Hắn không hề giấu diếm gì chuyện này, thành thật khai.
“Thư, ta nhận được rồi...” Cung Lâm Sách lầm bầm suy nghĩ, cũng cảm thấy khó hiểu, rồi lại nhìn những người khác bên cạnh, rõ ràng đều có vẻ không thể hiểu được, liền hỏi lại Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ nói với ngươi như vậy thôi sao?”
Ngưu Hữu Đạo hơi có vẻ bất mãn nói: “Chưởng môn, ông nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ông cảm thấy ta đang gạt ông sao? Chỉ ghé tai thì thầm một câu ông cảm thấy có thời gian để dông dài một đống được à?”
Cung Lâm Sách nghĩ thấy cũng đúng, về mặt thời gian cũng không thể nói quá nhiều. Ông ta trầm mặc nói: “Không nên để bọn hắn gặp nhau, sở dĩ Văn Vũ Yên không bàn bạc nữa có lẽ vì đã đạt được ý định truyền đạt ý tứ đến Côn Lâm Thụ rồi, đem Côn Lâm Thụ ra để áp chế sẽ không lo Côn Lâm Thụ để lộ bí mật.”
Ngưu Hữu Đạo nói thầm trong lòng, có thể bò lên vị trí này, quả nhiên không có mấy ai là đèn cạn dầu.
Những người khác trong Tử Kim động nghe xong cũng bừng tỉnh ngộ, dường như đã hiểu ra.
Nhưng Nghiêm Lập lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đầu tiên, dò hỏi: “Ngưu trưởng lão, không phải ngươi đã giở trò gì đấy chứ?”
“Ông có ý gì?” Ngưu Hữu Đạo lập tức vặt lại, ép hỏi: “Ông đang nói là tôi bảo Thiên Hỏa giáo lấy sư phụ Côn Lâm Thụ ra để áp chế sao? Tôi nói này Nghiêm trưởng lão, bản thân ông không phải không biết, sau khi tỷ thí không bao lâu, Tiền Phục Thành cũng đem sư phụ Bàng Trác của bọn họ ra áp chế nhưng bị ta đè lại. Ban nãy cũng chính Tiền Phục Thành đề cập đến việc này, ông không thể nói do ta thương lượng trước với Tiền Phục Thành đấy chứ?”
Hắn quay đầu lại hỏi Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, ngay từ đầu không phải ta đã phản đối để bọn hắn gặp mặt? Ta không chịu, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông nhất định phải...”
“Được rồi!” Cung Lâm Sách cắt ngang không cho hắn nói thêm gì nữa, càng nói thêm gì nữa sẽ trở thành trách nhiệm của ông ta, do ông ta khư khư cố chấp, không nghe khuyến cáo, tội lỗi khó chối. Ông ta dùng một câu để đổi chủ đề: “Hắn muốn xác minh con tin cũng chẳng thể nào không cho gặp mặt được, chuyện đã xảy ra, bị Văn Vũ Yên lợi dụng rồi, nghĩ cách khác đi.”
Nhưng những người khác của Tử Kim động đều nhìn về phía ông ta, đều đang nghi ngờ, trước đó Ngưu Hữu Đạo đã bàn với chưởng môn việc này?
Trước đó hai người tránh sang một bên nói chuyện, những người khác đều không biết hai người đã nói những gì.
Sau đó, đám người Cung Lâm Sách lại rời đi, chỉ còn Nghiêm Lập vẫn ở lại, bám bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thỉnh thoảng còn lầm bầm mấy câu: “Chuyện đang yên đang lành, sao đột nhiên lại thành ra thế này, đúng là kỳ quái.”
Ngưu Hữu Đạo ngồi trên đình dùng trà một tay chống kiếm, thỉnh thoảng cũng liếc sang nhìn Nghiêm Lập đang đi qua đi lại trước mặt, hơi nghiến răng, hận không thể rút kiếm đâm lão gia hỏa này mấy kiếm, cho ông ta chảy máu, đỡ phải lải nhải mãi không thôi.
Hắn không ngu, sao có thể không nhận ra Nghiêm Lập vẫn còn đang nghi ngờ hắn, cuối cùng hắn thật sự không kìm được nữa, vứt ra một câu: “Cút đi cho ta, chỗ này không chào đón ông!”
Hắn thật sự không thể nghĩ được, không biết lão gia hỏa này uống nhầm thuốc gì, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến hắn, hắn cũng đã phủi sạch sẽ rồi, không có chứng cứ nào chứng tỏ có thể liên quan đến hắn, lão gia hỏa này lại cứ quanh co nghi ngờ hắn, làm gì có đạo lý như vậy chứ, muốn không tức giận cũng khó.
Nghiêm Lập lập tức xoay người nói: “Ngưu sư đệ, cớ gì thẹn quá hoá giận?”
Rầm! Ngưu Hữu Đạo vỗ bàn: “Ta bực ông nội ông! Ông cứ ở đây lải nhải không thôi, làm như lão tử không hiểu đấy à? Ta hỏi ông, với Tử Kim động mà nói, đàm phán thu lợi tốt hay giữ hai người kia lại thì tốt?”
Nghiêm Lập: “Dĩ nhiên là đàm phán thu lợi tốt, cần hai người này làm cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Vậy theo ý ông, Tử Kim động không ngu, là ta ngu, là ta không thèm lợi ích mà muốn hai người không chịu quy thuận mình này, ta nuôi hai đệ tử Thiên Hỏa giáo trong tay được ích gì?”