Đồng Mạch phất tay cho những người khác trong nội đường lui ra, đứng dậy vòng qua án dài, đi tới đứng dưới mái hiên. Tống Cửu Minh hầu ở bên cạnh im lặng không nói, chờ phân phó.
Đồng Mạch trầm mặc một lúc lâu mới từ từ nói: “Trong cung hạ quyết tâm, diệt trừ Thương Triều Tông, chúng ta không có được thì cũng không thể để rơi vào tay Phượng Lăng Ba.”
Tống Cửu Minh sửng sốt một chút. “Phượng Lăng Ba há có thể từ bỏ ý đồ?”
Đồng mạch đáp: “Bệ hạ bên này kiêng kị Phượng Lăng Ba bên kia tiết lộ tin tức, Phượng Lăng Ba sao có thể không kiêng kị bệ hạ bên này sẽ tiết lộ tin tức, điểm khác biệt duy nhất là bệ hạ phải bận tâm thiên hạ Đại Yến, không muốn nhìn thấy Đại Yến nội loạn khiến ngoại địch thừa cơ hội. Còn Phượng Lăng Ba không lo lắng chuyện này. Đây chính là chân trần không sợ mang giày, bởi vậy mới khiến cho Phượng Lăng Ba không sợ hãi gì. Nếu có thể nhất cử giải quyết được Thương Triều Tông, cùng lắm cho chút lợi ích trấn an Phượng Lăng Ba, cũng chẳng tổn thất gì. Nếu thất thủ, Phượng Lăng Ba cũng không dám phản công quá mức, bí mật kia tiết lộ ra ngoài đối với bên đó cũng không có ích lợi gì, nhưng bệ hạ cũng không dám lại bức bách lần thứ hai.”
Tống Cửu Minh vừa suy tư vừa khẽ gật đầu, hiểu rõ ý bên trong, một khi để Phượng Lăng Ba hiểu lầm hoàng đế ỷ vào quyền trượng hoàng đế có thể động thủ nhiều lần với ông ta, Phượng Lăng Ba ăn không tiêu cũng không thể tiếp nhận, phát hiện vật kia đối với hoàng đế không hề có hiệu quả uy hiếp, tất nhiên muốn chó cùng rứt giậu, đây là đòn nặng Đại Yến khó chịu đựng được. Lão ta từ từ nói: “Cho nên chỉ có một cơ hội động thủ!”
Đồng Mạch gật đầu: “Đúng, chỉ có một cơ hội.”
…
Phủ thứ sử Nam Châu, trên lầu các giữa đình thủy tạ, Chu Thủ Hiền cẩm bào đai lưng ngọc dựa vào lan can vê râu trầm mặc không nói.
Một tráng hán áo xanh râu quai nón leo nhanh lên lầu các, đi đến bên người Chu Thủ Hiền chắp tay nói: “Không biết châu mục mời ta tới có gì phân phó?”
Chu Thủ Hiền thả tay xuống, chắp tay sau lưng dạo bước về trong các: “Nghiêm Đoạt, có chuyện!”
Tráng hán áo xanh Nghiêm Đoạt đi theo bên cạnh. “Châu mục cứ nói đừng ngại!”
Chu Thủ Hiền trầm ngâm nói: “Bệ hạ có chỉ, Thương Triều Tông không thể lưu, muốn ta giải quyết y!”
Nghiêm Đoạt suy tư: “Nghe nói Thương Triều Tông thành con rể Phượng Lăng Ba, nếu động vào chẳng phải muốn phát động đại quân tiến công? Tình hình Đại Yến bây giờ, vạch mặt với bên Phượng Lăng Ba hình như không ổn. Đại quân bên này khẽ động, những kẻ có binh quyền riêng các nơi e cũng sẽ ngo ngoe muốn động, những chuyện cỏn con làm không tốt sẽ gây ra rắc rối lớn, lại thêm những quốc gia xung quanh nhìn chằm chằm, rất có khả năng sẽ nhân lúc rối loạn nhảy vào. Tình thế này, làm như vậy thỏa đáng sao?”
Chu Thủ Hiền dừng bước: “Chính là bởi vì không muốn vạch mặt với Phượng Lăng Ba cho nên bệ hạ hạ mật chỉ, muốn bí mật xử quyết Thương Triều Tông, cho nên mới chiêu ngươi đến!”
Nghiêm Đoạt thử dò xét nói: “Ám sát?”
Chu Thủ Hiền không có phủ nhận, lại bổ sung: “Vừa nhận được tin, nhóm Thương Triều Tông đã vào đến cảnh nội quận Thanh Sơn, tùy hành có một ngàn kỵ binh, bốn ngàn bộ tốt, có hơn ba mươi tu sĩ Thiên Ngọc môn phái đi hộ tống, thủ lĩnh dẫn đội là Bạch Diêu của Thiên Ngọc môn!”
“Bạch Diêu?” Nghiêm Đoạt hơi sửng sốt, chợt cười khổ nói: “Bạch Diêu là một trong những tuấn kiệt của Thiên Ngọc môn, là cao thủ có tên trên Đan bảng, từng dựa vào sức một người phá hủy một môn phái, còn có ba mươi tên đồng môn hiệp trợ, lại có mấy ngàn nhân mã vây công có thể khiến người rơi vào vũng bùn. Châu mục, thứ cho ta nói thẳng, với tình hình thế này có thể tuyệt đối nắm chắc giết được mục tiêu, trừ cao thủ Nguyên Anh kỳ, chí ít phải là mười cao thủ đứng đầu Đan bảng mới làm được.”
Chu Thủ Hiền nói: “Cao thủ Nguyên Anh kỳ không hỏi thế sự, cho dù bệ hạ đích thân ra mặt chưa chắc đã mời được, còn mười cao thủ đứng đầu đan bảng cũng sẽ không vô duyên vô cớ cuốn vào việc này. Người trong môn phái khác có Thiên Ngọc môn chấn nhiếp cũng không dám tuỳ tiện tới khai chiến.”
Nghiêm Đoạt hiểu ra, cho nên mới đến tìm tán tu hắn ta, hắn ta thở dài: “Châu mục, không phải ta chối từ, mà là năng lực có hạn, không cách nào làm được, sợ sẽ hỏng đại sự của châu mục, châu mục vẫn nên mời cao minh khác đi!”
Nghiêm Đoạt cũng biết hậu quả khi cự tuyệt Chu Thủ Hiền. Ngươi lấy được lợi ích từ tay người ta, giờ gặp chuyện lại không chịu ra mặt, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Sau này còn có thể lấy được chỗ tốt từ tay người ta nữa hay không chưa nói tới, chỉ cần sau khi việc này truyền ra ngoài, những thế lực khác cũng sẽ không dám mướn hắn ta nữa. Người gặp chuyện liền lui, ai dùng loại người này chứ? Hậu quả không thể nói là không nghiêm trọng, tương đương với tự hủy tương lai, nhưng hắn ta hiểu rằng chuyện này căn bản không cách nào làm được, chạy đi cũng chỉ chịu chết. Mặc dù cũng là tu sĩ Kim Đan nhưng Nghiêm Đoạt biết rõ mình không phải đối thủ của Bạch Diêu, đó là chưa nói đến Thiên Ngọc môn sau lưng Bạch Diêu. Sau khi chuyện này xảy ra, Thiên Ngọc môn không thể nào tha cho hắn ta, những người trong các môn phái kia đều không muốn công khai trở mặt với Thiên Ngọc môn, một tán tu như hắn ta lấy đâu ra lá gan lớn như vậy trừ khi chán sống rồi chứ.
Từ chối Chu Thủ Hiền có thể là hủy đi tiền đồ nhưng ít nhất còn bảo vệ được tính mạng, chỉ cần còn sống thì tất cả vẫn còn có khả năng, nhưng chết rồi thì chẳng còn gì cả. Hắn ta có thể nói ra câu “mời cao nhân khác” đã biết rõ bản thân mình có lỗi với những gì Chu Thủ Hiền cho, không cần Chu Thủ Hiền đuổi, tự hắn ta sẽ đi.
Chu Thủ Hiền khoát tay, nhẹ nhàng khuyên: “Trước hết nghe ta nói hết lời, cũng không phải là để ngươi đi một mình, ta đã sớm bí mật điều một vạn tinh binh mai phục trên con đường Thương Triều Tông buộc phải đi qua. Tinh binh sẽ phối hợp với các ngươi chặn đánh, có thêm năm mươi tu sĩ khác nghe theo sự điều động của ngươi, trong đó tu vi Kim Đan bao gồm cả ngươi có mười người. Cho dù là đại quân nhân mã hay là số lượng tu sĩ đều thắng đối phương, ngăn cản đám nhân mã của quận Quảng Nghĩa và đám Bạch Diêu đều không thành vấn đề. Hẳn là có đủ cơ hội để ngươi giải quyết xong Thương Triều Tông.”
Nghiêm Đoạt hơi sửng sốt một chút, một vạn tinh binh, năm mươi tên tu sĩ, trong đó còn có mười tu sĩ Kim Đan, chỉ để giết một mình Thương Triều Tông. Đội hình không thể nói là không khổng lồ, ước lượng sơ, động thủ thế này thực sự đã có nắm chắc. Có điều hắn ta ngẫm nghĩ, vẫn chắp tay hổ thẹn nói: “Châu mục, thứ tội!” Ngụ ý vẫn là cự tuyệt, vấn đề mấu chốt là ở Thiên Ngọc môn, hắn ta có nhà có con nhỏ, một tán tu không thể trêu vào Thiên Ngọc môn.
Chu Thủ Hiền hơi híp mắt lại, ngữ điệu từ từ nói: “Nghiêm Đoạt, mấy năm nay Chu mỗ chưa hề bạc đãi ngươi đúng không?”
“Hậu ân của Châu mục, sau này ổn thỏa sẽ báo đáp, quyết không nuốt lời. Cáo từ!” Nghiêm Đoạt chắp tay, xoay người rời đi.
Chu Thủ Hiền gọi: “Không vội, có thứ này muốn cho ngươi xem, xem xong hẵng đi cũng không muộn.” Ngoài các lâu có hai người nhanh chóng bước vào, đứng hai bên lão, chính là pháp sư tùy tùng của lão.
Nghiêm Đoạt đi đến đầu cầu thang thì cơ thể dừng lại, chậm rãi quay người, cảnh giác cao độ, lo lắng đối phương muốn giết người diệt khẩu. Ai ngờ một người bên trái Chu Thủ Hiền vung tay vứt ra hai thứ, Nghiêm Đoạt xòe năm ngón hút vào trong lòng bàn tay. Hắn ta vừa nhìn một chút, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Châu mục, ông có ý gì?”
Trong tay chính là hai miếng ngọc bội, người khác không biết nhưng hắn ta thì quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, là ngọc bội trên người vợ và nữ nhi hắn ta.
Chu Thủ Hiền trong lòng cười lạnh, bình thường cung cấp tài nguyên nuôi ngươi, có việc lập tức quay đầu bước đi, nào có chuyện tốt như vậy. Ngươi cho rằng chỗ này của ta có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Có điều ngoài mặt lão ta vẫn rất ôn hòa nhã nhặn: “Yên tâm, tôn phu nhân và lệnh ái vẫn ổn. Cảnh nội Nam Châu ta cũng có nhiều nơi phong quang tú mỹ, có người bồi các nàng du sơn ngoạn thủy rồi, giờ tâm tình các nàng rất vui vẻ, không biết gì đâu, đợi Nghiêm huynh trở về tất nhiên là lúc cả nhà đoàn tụ mỹ mãn, các nàng sẽ không phải chịu bất kỳ kinh hãi gì.”