"Các ngươi có biết hết nhân viên Phiêu Miễu các tham gia lần săn yêu hồ này không?"
Hỏi chuyện này? Người kia thở dốc nói:
"Có biết, căn bản đều biết cả."
Ngưu Hữu Đạo: "Vậy thì dễ làm rồi. Ta không có yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn biết rõ tình huống về những người này. Ta phải biết rõ tình huống trong Thánh cảnh, lần này người đến tên gì, bình thường làm gì trong Phiêu Miễu các, đảm nhiệm chức vụ gì. Ngươi trả lời rõ ràng mười mươi cho ta, không được giấu diếm điều gì hết. Chỉ cần trả lời rõ ràng, ta tha mạng cho các ngươi."
Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau, chân chính sợ đến kinh hồn bạt vía. Rốt cuộc Ngưu trưởng lão muốn làm gì đây?
Người dưới chân Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói:
"Ngưu Hữu Đạo, dám dò xét việc riêng tư của Thánh cảnh và Phiêu Miễu các, ngươi có biết kết cục thế nào không?"
Ngưu Hữu Đạo không đổi sắc nói:
"Kết cục gì đó thì cũng là kết cục của ta, là phúc thì ta hưởng, là tội thì ta chịu, không khiến các ngươi nhọc lòng. Nghe kỹ đây cho ta! Nói ra, các ngươi còn đường sống. Không nói, ta làm thịt các ngươi rồi tìm người khác. Bao nhiêu người đến đây, ta nghĩ rằng sẽ có kẻ mở miệng."
Người cụt tay bi phẫn nói:
"Chúng ta nói rồi, sao ngươi có thể để lại người sống?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta không phải kẻ không biết đạo lý. Cho các ngươi chút thời gian suy nghĩ, nghĩ thật kỹ rồi nói cho ta."
Dứt lời, Ngưu Hữu Đạo buông kiếm. Có điều, hắn liên tục búng tay b ắn ra vài luồng kình phong trúng từng ngươi, khiến hai người kia không cách nào cử động.
Họ không chạy được, làm vậy là chỉ không muốn hai người tụ lại thương lượng đối sách.
Ngưu Hữu Đạo xoay người đi. Hắn đi sượt qua hai người Tần Quan và Kha Định Kiệt, tới chỗ cách hai người không xa thì dừng bước, lạnh nhạt nói:
"Tông môn phái hai ngươi tới đây đã từng bảo các ngươi phải phối hợp với ta. Các ngươi phối hợp như thế đó hả?"
Hai người nhìn nhau một chút rồi xoay người, đi tới sau lưng Ngưu Hữu Đạo. Tần Quan sốt sắng nói:
"Trưởng lão, chúng ta không chọc nổi Phiêu Miễu các, sẽ gây phiền toái cho tông môn."
"Ồ!"
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm xoay người, nhìn hai người rồi hỏi ngược lại:
"Phiền phức ở đâu?"
Tần Quan: "Trưởng lão, khi Phiêu Miễu các phát hiện thiếu người nhất định sẽ tra xét. Người khác đã biết chúng ta đi tìm người của Phiêu Miễu các, việc này không thể tách rời quan hệ."
Ngưu Hữu Đạo: "Thối lắm! Ở đây căn bản không nằm trong phạm vi khống chế của Cửu Thánh, ai mà biết? Chém chém giết giết, thiếu hai người thì đã sao? Hai người của Phiêu Miễu các chết trong Hoang trạch tử địa cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Các ngươi không nói, ta không nói, ai có thể nghĩ là do chúng ta làm. Yêu hồ gây ra không được hay sao? Phiền phức? Ta thấy phiền phức ở trong đầu các ngươi thì đúng hơn. Tỉnh lại một chút đi, đá phiền phức ra khỏi đầu, phiền phức tự nhiên không còn nữa."
Kha Định Kiệt rất sợ sệt nói: "Ngưu trưởng lão, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Muốn làm gì? Ta vừa mới nói với họ rồi, ngươi không nghe thấy?"
Kha Định Kiệt: "Đệ tử nghe được, nhưng chúng ta không cần phải dò xét việc riêng của Phiêu Miễu các và Thánh cảnh. Đang yên đang lành, tại sao phải gây hấn với người của Phiêu Miễu các?"
Ngưu Hữu Đạo: "Làm thì cũng làm rồi, còn nói nhảm làm gì? Hiện giờ ta chỉ hỏi các ngươi một câu, vâng theo lệnh tông môn toàn lực phối hợp với ta, hay làm kẻ phản bội bán ta rồi liên lụy tới toàn bộ tông môn, tự các ngươi chọn."
Chọn? Hai người vô thức nhìn về phía tay Ngưu Hữu Đạo, rồi lại nhìn chuôi kiếm trong tay hắn, lập tức thấy mười ngón tay cầm kiếm của hắn đang nhúc nhích.
Hắn bắt bọn họ lựa chọn như thế nào chứ? Ra tay với người của Phiêu Miễu các, Ngưu trưởng lão còn có cái gì không dám làm sao?
Vừa nãy, Ngưu trưởng lão đã cho bọn họ nhìn thấy thực lực của mình. Lựa chọn không đúng, trong hai người ít nhất sẽ có một người không cách nào còn sống rời đi.
Mà bán đứng Trưởng lão bổn phái cũng là vấn đề khiến người ta phải rầu rĩ. Không bán đứng, một khi để Phiêu Miễu các điều tra ra, hậu quả là có thể nghĩ.
Đối mặt với vấn đề khó lựa chọn này, Tần Quan mập mờ suy đoán một câu: “Chúng ta tuân theo pháp chỉ của tông môn.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Chính xác. Tất cả các ngươi chỉ là vì tốt cho tông môn mà thôi.”
Trong lòng hai người Tần, Kha muốn chửi cha mắng mẹ, ân cần thăm hỏi tổ tông nhà Ngưu Hữu Đạo. Ngươi làm như vậy là tốt cho tông môn? Tông môn dám làm việc này?
“Yên tâm đi, sự việc không nghiêm trọng như ngươi đã nghĩ đâu. Như vừa rồi ta đã nói, nơi này có hai người xảy ra chuyện, Phiêu Miễu các không tra ra được là ai đâu.” Ngưu Hữu Đạo đã nói như vậy, hai người không dám gật bừa, ngoài mặt khúm núm.
Dài dòng một trận, sau lưng mọi người truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “Ta nói!”
Hai người Tần Kha quay đầu lại. Ngưu Hữu Đạo từ giữa hai người bước đến. Hai người nhìn nhau một cái, vội vàng đi theo.
Cả ba đến chỗ hai người bị thương đang nằm dưới đất, phát hiện tình huống của hai người này rất lạ thường. Gương mặt của bọn họ tràn ngập sự đau đớn, nửa bên người đỏ như bị lửa thiêu, nửa còn lại ngưng kết sương lạnh. Tình huống này khiến cả hai kinh ngạc nhìn nhau thêm lần nữa, không biết chuyện gì xảy ra.
Bọn họ không biết bên trong cơ thể hai người này đang bị hai luồng nhiệt nóng lạnh dày vò, tư vị đau đớn khó mà hình dung được. Cộng thêm pháp lực bị khống chế, không cách nào thi pháp chống cự, phải dùng chính huyết nhục để chịu đựng.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi đồng ý nói ra?”
Người thân dính đầy bùn đau đớn đáp: “Ta nói!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía người còn lại: “Còn ngươi thì sao?”
Người tay cụt run rẩy đáp: “Ta nói, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta nhắc nhở ngươi một câu, hắn ta đã đồng ý nói, ngươi không nói, vậy ta cũng chỉ có thể giết ngươi thôi. Ta không ngại nói thẳng, chỉ cần các ngươi bán đứng Thánh Cảnh và Phiêu Miễu các, nhược điểm nằm trong tay ta, ta cũng không cần thiết phải giết các ngươi. Các ngươi vẫn còn chỗ hữu dụng đối với ta.”
Hắn nói cũng rất có lý. Đã có người đồng ý lên tiếng, mình không nói cũng chỉ có con đường chết. Người tay cụt cắn răng: “Được, hy vọng ngươi nói lời phải giữ lấy lời. Ta nói.”
“Như vậy mới đúng, không cần thiết ngay cả bản thân mình cũng không vượt qua được.” Ngưu Hữu Đạo cúi người nhấn xuống ngực người dính đầy bùn. Chỉ thấy sương lạnh trên người người này dần dần tan đi, làn da đỏ bừng cũng không còn đỏ nữa.
Đau đớn tạm thời hóa giải, người kia thở gấp một hơi, như trút được gánh nặng.
Sau đó, Ngưu Hữu Đạo bước đến bên cạnh một người khác, tạm thời hóa giải sự đau đớn của đối phương. Hắn nhắc nhở: “Ta hỏi cái gì, các ngươi đáp cái đó. Khi so sánh khẩu cung của hai người, nếu có một câu không khớp, ta sẽ tiến hành bộ vị kế tiếp trên người các ngươi, hoặc trực tiếp làm thịt kẻ nói dối, hiểu chưa?”
Hai người ngã trên mặt đất thở phì phò, không lên tiềng.
Ngưu Hữu Đạo nhấc kiếm, đâm vào người tay cụt một cái, người đó lập tức bất tỉnh.
Ngưu Hữu Đạo bước lại chỗ người dính đầy bùn, sau đó quay sang nói với hai người Tần, Kha: “Chuẩn bị đồ đi. Ta hỏi, các ngươi ghi lại khẩu cung.”
Hai người không biết tại sao hắn lại muốn mạo hiểm như thế. Bọn họ cảm thấy không đáng.
Nhưng đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, đây là chuyện rất quan trọng. Chỉ khi nào nắm giữ được tình huống, hắn mới có được căn cứ tối thiểu để đưa ra phán đoán.
Các phái biết rất ít tình huống Thánh Cảnh và Phiêu Miễu các. Một tin tức hữu dụng về đối thủ cũng không biết, chẳng khác gì ngay cả tư cách đối mặt cũng không có.
Trên người mọi người không có giấy bút, không tìm được thứ gì thích hợp để ghi chép khẩu cung. Cuối cùng, dưới sự nhắc nhở của Ngưu Hữu Đạo, bọn họ lột quần áo còn sạch của một người, mực thì dùng máu của người kia để ghi.
Ngưu Hữu Đạo phân phó Tần Quan ghi chép, ra hiệu Kha Định Kiệt đề phòng xung quanh, sau đó mới hỏi người bị thương nằm trên mặt đất: “Đầu tiên, ngươi hãy nói tên tất cả thành viên Phiêu Miễu các tham gia săn cáo lần này.”