Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy chuyện này trông có vẻ không hề làm gì, nhưng lại là một thủ đoạn chậm rãi không tiếng động, Viên Cương tự nhận mình không làm được, chỉ dựa vào việc có thể lôi kéo đám người thượng vàng hạ cám này, dẫn dắt một đám người suy nghĩ khác nhau hướng về một phía không phải ai cũng có thể làm được, muốn học cũng chưa chắc có thể học được.

Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh. Chỉ một Mao Lư sơn trang trong rừng núi hoang sơ lại có thể tụ hợp một đám người muôn hình muôn vẻ sống hòa thuận, đều ai làm việc nấy chỉ vì một tồn tại Ngưu Hữu Đạo mà thôi.

Còn Viên Cương hắn ta, ngoại trừ Quản Phương Nghi bên ngoài đối nghịch hắn ta, những nhóm khác hắn ta đều có thể tham gia nhúng tay, chỉ khi nào hắn ta đem cái danh Ngưu Hữu Đạo ra để làm việc thì Quản Phương Nghi mới không thể nào ngăn hắn ta nhúng tay được.

Thực ra người trong sơn trang đều rõ, Viên Cương mới là tâm phúc trong tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, thậm chí còn hơn cả tâm phúc, Ngưu Hữu Đạo thật sự coi Viên Cương như huynh đệ tay chân, vị này có thể tự quyết thay Ngưu Hữu Đạo.

...

Yến kinh, phủ đệ Đại tư đồ, cả một đám xe ngựa có người hộ tống dừng lại, Cao Kiến Thành từ thuộc nha trở về xuống khỏi xe ngựa.

Vừa mới vào nhà, quản gia Phạm Chuyên đang chờ sẵn đã đi cạnh y vào trong, phất tay cho tùy tùng hai bên lui ra, thấp giọng nói với Cao Kiến Thành: “Đại gia gửi thư đến, xảy ra chút chuyện.”

Trong mắt Cao Kiến Thành lóe lên tia sáng, bước nhanh chân, đây không phải nơi nói chuyện, chủ tới hai người bước nhanh về thư phòng trong nội viện.

Sau khi ngồi xuống sau án, thấy Phạm Chuyên muốn dâng trà, Cao Kiến Thành phất tay, Phạm Chuyên đành thôi, cầm một bức mật thư đưa cho y.

Sau khi Cao Kiến Thành đọc xong, bộp, một tay đập mạnh mật tín lên bàn, hừ lạnh nói: “Không nghe lời ta, tham công sốt ruột, vừa ra tay đã gây ra họa lớn.”

Phạm Chuyên: “Tổn thất nặng nề, e là đại gia không tiện bàn giao!”

Cao Kiến Thành: “Người không ngốc, nhưng tác phong hành sự vẫn như ở Điệp báo ti, vừa có cơ hội là muốn tấn công, ta đã nói với huynh ấy rồi, đây không phải là chuyện giết được Ngưu Hữu Đạo hay không, huynh ấy non tay quá!”

Phạm Chuyên cười nói: “Bởi vì thiếu kinh nghiệm chu toàn trong triều, đây chẳng phải đang xin chỉ thị của lão gia sao?”

Cao Kiến Thành: “Huynh ấy không báo lên trên sao?”

Phạm Chuyên: “Tạm thời vẫn chưa, chắc trong lòng sợ hãi, muốn mong lão gia chỉ giúp sai lầm!”

Cao Kiến Thành chỉ vào lão nói: “Nói với huynh ấy, đây không phải Điệp báo ti, không thể cứ một lát là báo cáo tình hình lên cho trên phân tích, bệ hạ không thích vậy. Đương nhiên, có vài chuyện cũng không giấu được, nhưng phải để ý cách báo lên, cách biệt của lúc thắng lúc bại và lúc bại lúc thắng, ngươi phải nhắc nhở huynh ấy tới nơi tới chốn, bại cũng phải bại để hoàng đế vui, chuyện xấu phải biến thành chuyện tốt!”

Phạm Chuyện gật đầu: “Trận đầu báo bại, bên đại gia làm thế nào ứng đối?”

Cao Kiến Thành ngồi tựa trên ghế suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên án, hai mắt chợt nhíu lại, từ từ nói: “Ngoài thành, đại địa chủ họ Tông mà chúng ta đang nắm có thể phát huy được tác dụng!”

Không hổ là người đi theo nhiều năm, trong lòng Phạm Chuyên sáng ra, vừa nghe đã hiểu, vuốt cằm nói: “Nô tài sẽ thông báo đại gia!”

...

Ngự hoa viên, Thương Kiến Hùng đang đứng trước một nhánh hoa tàn, có lẽ tức cảnh sinh tình, gương mặt lộ vẻ phiền muộn.

Đại nội tổng quản Điền Vũ xuất hiện ở góc rẽ, phất tay cho người khác bên cạnh lui xuống, nhẹ giọng bẩm báo nói: “Bệ hạ, Cao Thiếu Minh đưa tin về, thất thủ...”

Lão nói lại tình hình, trên mặt Thương Kiến Hùng dần lộ vẻ giận dữ: “Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sử dụng nhiều cao thủ như vậy mà toàn quân bị diệt? Đây chính là năng lực mà hắn chủ động xin đi sao? Phế vật vô dụng!”

Điền Vũ hơi hạ thấp người xưng phải, về sau lại nói: “Có điều lão nô cảm thấy hắn làm như vậy cũng không sai.”

Thương Kiến Hùng quay phắt đầu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nhận được bao nhiêu lợi từ hắn mà nói giúp hắn?”

Điền Vũ lại hạ thấp người: “Bệ hạ cho bẩm, tin Cao Thiếu Minh đưa về nói, Ngưu Hữu Đạo không phải hạng hời hợt, không dễ đối phó, ngồi đợi xuất hiện sơ hở không bằng chủ động xuất kích. Lần này trước khi động thủ hắn đã chuẩn bị sẵn để hy sinh những cao thủ kia, có hai mục đích, một là có thể sẽ một kích có hiệu quả ngay! Hai là để thăm dò hư thực, triều đình chưa hề tự giao phong chính diện với hắn ta, rốt cuộc lai lịch hắn ta như thế nào không ai biết, trải qua lần vừa rồi, biết được năng lực hộ vệ bên cạnh Ngưu Hữu Đạo không bình thường, dùng phương thức ám sát bình thường cho dù không có thất bại này cũng sẽ có thất bại khác, giờ hắn sẽ có tính toán khác.”

Thương Kiến Hùng nghe xong hơi trầm mặc, thậm chí khẽ vuốt cằm, dường như cảm thấy có lý, vẻ mặt đã hòa hoãn lại: “Hắn định lúc nào lại ra tay?”

Điền Vũ: “Hắn tuyệt đối không phải nói ngoa, sớm có mưu đồ, đã dâng lên một kế sách, nhưng cần triều đình phối hợp.”

Thương Kiến Hùng a một tiếng: “Nói nghe thử xem.”

“Ngoài thành có một phú hộ họ Tông, người này trông có vẻ là một địa chủ, thực ra bối cảnh không phải bình thường...”

.......

Sắc trời không sáng, cửa thành Nam đã mở từ sớm, hơn vạn người ngựa như con rồng dài nối đuôi vào thành, hơn trăm người cưỡi ngựa áp trận ở phía trước.

Động tĩnh như vậy cũng là không ít người trong thành tỉnh dậy sớm.

Lúc xế trưa, trên vạn người ngựa xuất hiện ở một nơi cách kinh thành hơn hai mươi dặm, xâm nhập vào một vùng ruộng rộng lớn, bao vây xung quanh một trang viên gần núi gần sông.

Bên ngoài cánh cửa đóng chặt của trang viên, một hàng quân sĩ đang đứng cùng nhau kêu hàng, bảo người trong nhà lập tức mở cửa thúc thủ chịu trói, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Từ trên xuống dưới trong trang viện rối loạn, Tông Diên Linh trang chủ đứng dưới mái hiên lo lắng như kiến bò chảo lửa: “Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bên phía phụ thân đã làm gì đắc tội triều đình?”

Hai người hầu ăn mặc kiểu hạ nhân bình thường luôn quy cũ, một già, một trung niên lúc này tinh thần đột nhiên thay đổi, đâu còn giống hạ nhân.

Nô bộc già kéo Tông Diên Linh đang rối loạn: “Trang chủ, lúc này, hai người chúng ta chỉ có cách dẫn theo trang chủ giết ra ngoài.”

Tông Diên Linh dậm chân: ““Bên ngoài thiên quân vạn mã vây khốn, há có thể không có tu sĩ, sao có thể giết ra ngoài? Cho dù hai người các ngươi có thể mang ta giết ra ngoài, vợ con ta phải làm sao đây? hai người các ngươi sao có thể đồng thời mang vợ con ta giết ra ngoài chứ?”

Người hầu trung niên trầm giọng nói: “Trang chủ, có thể bảo đảm tính mạng người nào hay người đó, dù sao vẫn còn hơn không ai sống, nếu không chúng ta không thể nào ăn nói với Hướng tiên sinh.”

Tông Diên Linh khoát tay: “Có lẽ không đến mức như vậy đâu, có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều, không bằng mở cửa nghe lệnh, cố gắng không để tình trạng tồi tệ như chúng ta nghĩ.”

Nô bộc già: “Trang chủ, không nên ôm tâm trạng ăn may, bên ngoài không phải chỉ là nhân mã bình thường, là cấm quân kinh thành, đối phó với một địa chủ cần dùng đến cấm quân sao? Sự tình tuyệt đối không đơn giản như người nghĩ. Một khi chúng ta thúc thủ chịu trói, thân phận tu sĩ của hai người chúng ta khó tránh được bại lộ. Pháp tắc thiên hạ, tu sĩ và người thường phải giữ khoảng cách, trang chủ không phải quan viên triều đình, nếu phát hiện hai người chúng ta ở đây, cung phụng dân thường, chúng ta cũng khó thoát phải chịu tội!”

Tông Diên Linh bi phẫn nói: “Người lén làm việc này ít sao?”

Lão bộc: “Quy tắc nằm trong tay người thi hành quy tắc, không muốn phát hiện dĩ nhiên không sao, muốn phát hiện dĩ nhiên phải truy cứu, trên đời này làm gì có công bằng triệt để, nhìn động tĩnh bên ngoài, kể đến bất thiện, trang chủ cảm thấy đối phương sẽ bỏ qua không truy cứu sao?”

Tông Diên Linh: “Nếu như thế, hai người các ngươi nhanh chóng rời đi, chỉ cần không để lại chứng cứ, lại mời phụ thân ra mặt nghĩ cách, triều đình phải nể chút tình nghĩa của phụ thân chứ?” Thấy hai người còn muốn nói nữa liền khoát tay cản lại: “Ta không thể mặc kệ vợ con, hai người các ngươi sau khi rời khỏi đây, coi như triều đình phát hiện nơi này có tu sĩ, ta cũng có thể phủ nhận, chỉ cần coi hai người các ngươi là tu sĩ đến trộm cắp, nếu như vậy còn có thể kéo dài thời gian, các ngươi mau chóng giúp ta liên hệ với phụ thân xin giúp đỡ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK