Công Tôn Bố trầm ngâm, nói.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù có thám tử, hắn cũng sẽ rất cẩn thận, muốn điều tra cũng không dễ dàng.
Quản Phương Nghi nói.
“Công Tôn chưởng môn, ta biết không dễ dàng, ngươi nghĩ cách đi, điều tra ra thì làm thế nào chứ? Thám tử là người Phiêu Miểu Các, chúng ta không thể bắt hắn thế nào được. Chúng ta chỉ cần biết thám tử là ai, sau khi biết được, chúng ta cũng không làm gì hắn, cũng tránh làm cho chúng ta thêm phiền phức, mọi người đều không có việc gì hết.
Công Tôn Bố có chút hồ đồ luôn, hỏi lại.
“Ý của ngươi là?
Quản Phương Nghi nói.
“Ý của ta rất đơn giản, mong rằng Công Tôn chưởng môn nói chuyện bí mật với cao tầng Ngũ Lương Sơn, thám tử là ai, mong rằng chính hắn ra mặt nói một lời, chỉ cần mọi người ngầm hiểu là được rồi, ta cam đoan sẽ không làm khó hắn, cũng không dám làm khó hắn.
Thấy hắn chần chừ, nàng bổ sung thêm một câu nữa.
“Sao vậy, rất khó khăn sao? Tình báo thường xuyên trao đổi, khó tránh khỏi liên quan đến những chuyện không thể lộ ra ánh sáng, chẳng lẽ chưởng môn không muốn biết thám tử Phiêu Miểu Các bên người mình là ai?
Cuối cùng Công Tôn Bố gật đầu nói.
“Được, vậy cứ làm theo lời của ngươi, ta sẽ nói chuyện bí mật với bọn họ.
Quản Phương Nghi cười, nói.
“Cao tầng cũng chỉ có mấy người, nói chuyện cũng không mất nhiều thời gian, Cứ như vậy đi, sáng mai ta sẽ chờ tin tốt từ ngươi.
Nói xong lắc eo, vẩy chiếc quạt trong tay rời đi.
Công Tôn Bố đưa mắt nhìn...
Không còn cách nào, hắn không thể không làm theo, nếu không làm thì sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, cuối cùng chỉ có thể nói chuyện với các thành viên trung tâm của Ngũ Lương Sơn.
Kết quả nói chuyện không khó đoán trước, ít nhất là không vượt qua sự suy đoán của hắn, không ai nhận mình là thám tử của Phiêu Miểu Các.
Một đêm này, tâm trạng của Công Tôn Bố hơi mất tập trung, không thể tĩnh tâm tu luyện được, muốn nằm ngủ mà cứ trằn trọc ở trên giường.
Ngày hôm sau, sáng sớm hắn đã theo lời hẹn trước, đi đến nơi ở của Quản Phương Nghi.
Hứa lão lục đón hắn, tự mình đưa Công Tôn Bố đến lối vào mật thất, nói.
“Chỗ này không lớn lắm, vừa mở mật thất ra, đại tỷ đang ở trong mật thất, tiên sinh tự vào tìm là được.
“Làm phiền rồi.
Công Tôn Bố gật đầu cám ơn, trực tiếp chui vào trong mật thất.
Đi một lúc, thấy được một mật thất, Quản Phương Nghi đang nghiêm trang ngồi sau thư án nhìn văn thư, hắn quét mắt nhìn bốn phía, không có ai khác, sau đó đến gần, chắp tay nói.
“Đương gia.
Bây giờ trên dưới Mao Lư Sơn Trang đều xem Quản Phương Nghi là đầu lĩnh, mặc kệ có phục hay không, được Tử Kim Động ủng hộ, Thương Triều Tông cũng tán thành là được.
Quản Phương Nghi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười tươi.
“Đến đây, ngồi đi!
Nàng đưa tay ra hiệu ở chỗ ngồi đối diện, văn thư trong tay cũng đặt qua một bên.
Công Tôn Bố ngồi xuống, không đợi hắn mở miệng, Quản Phương Nghi đã chủ động hỏi.
“Đã tìm bọn họ nói chuyện chưa?
Công Tôn Bố hơi trầm mặc, gật đầu.
“Đã nói.
Quản Phương Nghi hỏi.
“Kết quả thế nào?
Công Tôn Bố lắc đầu, nói.
“Cũng không chịu thừa nhận, có người thì căm phẫn, cảm thấy đang vũ nhục bọn họ.
Quản Phương Nghi trầm giọng nói.
“Đến trình độ này rồi mà còn không có người nhận sao?
“Hazz!
Công Tôn Bố thở dài, lần nữa lắc đầu.
Cơ thể Quản Phương Nghi hơi nghiêng về phía trước, ý vị thâm trường nói.
“Công Tôn chưởng môn nên nghĩ kỹ lại, dù sao đều là người của Ngũ Lương Sơn lâu năm, không cần phải giúp người ngoài đối phó với người một nhà như vậy chứ? Ta đã bảo đảm là không làm khó hắn, chẳng lẽ hắn còn không tin chúng ta sao?
Công Tôn Bố thở dài.
“Đúng là không chịu thừa nhận, ta cũng không thể ép bọn họ nhận được chứ?
Quản Phương Nghi ngồi thẳng người, trầm mặc.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Công Tôn Bố quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Khiếu đi vào, trên tay bưng bộ ấm uống trà, bày ra trước mặt Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi đứng dậy, đổi cho Vương Khiếu ngồi xuống.
Sau đó, Công Tôn Bố phát hiện chuyện có chút không đúng, Quản Phương Nghi lại hành động giống như do Vương Khiếu làm chủ, Vương Khiếu ngồi, Quản Phương Nghi ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay.
Vương Khiếu vươn tay, kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thản nhiên, tất nhiên đó là Ngưu Hữu Đạo.
Hai mắt Công Tôn Bố trừng lớn trong nháy mắt, bỗng nhiên đứng bật dậy, cực kỳ chấn động nói.
“Đạo... Đạo gia!
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh thong dong, nhấc một tay ra hiệu cho hắn.
“Ngồi.
Trên mặt Công Tôn Bố khó có thể tin nổi, tranh thủ thời gian ngồi xuống, nói.
“ Đạo gia, không phải ngài đã...
Ngưu Hữu Đạo cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi mong ta chết rồi?
Công Tôn Bố vội nói.
“Không có, ta không có ý này.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Được, không nói cái này nữa, chuyện Ngũ Lương Sơn có thám tử của Phiêu Miểu Các, ngươi thấy thế nào?
Hình như Công Tôn Bố có nhiều vấn đề để hỏi, nhưng cũng chỉ nhịn xuống, sắc mặt ngưng trọng nói.
“Bây giờ sợ là khó tra ra được.
“Ngươi đúng là nói không do dự chút nào…
Ngưu Hữu Đạo nói ra câu này, trầm mặc, hắn từ từ châm trà.
Trong lòng Công Tôn Bố không hiểu sao lộp bộp một tiếng, gấp gáp nhìn phản ứng của đối phương.
Ngưu Hữu Đạo thả ấm trà xuống, giương mắt nhìn, từ từ nói.
“Công Tôn chưởng môn, ngươi làm ta thất vọng quá.
Hắn đẩy một chén trà đến trước mặt đối phương.
“Ngươi uống chén trà nhỏ này, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.
Công Tôn Bố lo lắng, gượng ép nói.
“Đạo gia, lời này của ngài là có ý gì?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Bách Lý Yết là người Phiêu Miểu Các, năm xưa Bách Lý Yết tìm ngươi, ta đều biết.
Trong nháy mắt bị thứ gì đó đánh xuyên tim, sắc mặt Công Tôn Bố cứng đờ một lúc, cuối cùng cực kỳ khổ sở nói.
“Vậy vì sao ngươi còn giữ ta lại?
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu cho hắn uống trà, nói.
“Ta vẫn nghĩ rằng, ngươi không sai, ngươi là người quản lý tình báo cho cả Mao Lư Sơn Trang, nên Phiêu Miểu Các tìm đến ngươi cũng là có lý do, nếu không có ngươi, cũng sẽ có "Công Tôn Bất" hay "Công Tôn Hữu" gì đó, trong tình hình này cũng chẳng cần trở mặt với ngươi, nên ta cũng đồng ý có ngươi một cơ hội.
“Ta không hiểu nổi, lời của Hồng Nương rõ ràng đến vậy, nói thẳng cho ngươi biết là Tử Kim Động đã biết nội gian là ai, trên địa bàn của Tử Kim Động, sao ngươi lại nghĩ rằng Tử Kim Động không nói ra thám tử là ai chứ? Hồng Nương đã đảm bảo không làm khó ngươi rồi, mọi người đều chẳng bị gì hết.
“Ta không tiếc ra mặt gặp ngươi, ít nhất ngươi cũng phải do dự một chút chứ, nhưng lại lừa gạt ta, ngươi nói ta nên làm thế nào? Bây giờ ngươi làm cho khuôn mặt ai cũng rất khó nhìn, trở thành khối u không chữa lành được trong lòng mọi người, cho dù bây giờ ngươi nhận, ngươi nghĩ sao ta tin ngươi được nữa? Ta đã từng nói với ngươi, có lẽ có người dám phản bội Mao Lư Sơn Trang, nhưng chưa hề có người dám phản bội ta đâu, vì người phản bội đã chết hết. Làm người phải tuân theo quy củ, ngươi không cho Ngưu mỗ đường lui rồi!
Công Tôn Bố nói.
“Ngươi muốn giết ta?
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói.
“Ngươi đã gặp ta, không thể nào cho ngươi đi mật báo được.
Giọng nói của Công Tôn Bố trở nên kịch liệt.
“Bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống, bỗng nhiên ta chết đi, vậy mà còn có người dám ra tay với thám tử Phiêu Miểu Các, bên Phiêu Miểu Các chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Thì ra là dựa vào cái này, bên Phiêu Miểu Các ngươi không cần lo, đây chẳng phải lần đầu tiên ta giết người Phiêu Miểu Các, ta dám làm thì tất nhiên sẽ có cách giải quyết.
Công Tôn Bố trầm giọng nhắc nhở.
“Ta là chưởng môn Ngũ Lương Sơn!
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nâng chén trà lên.
“Ngươi lo lắng quá rồi, không phải ta đã cho ngươi đi nói chuyện với cao tầng tông môn rồi sao? Trong cao tầng có nội gian, bọn họ đã biết, ngươi giúp ta trải đường tốt rồi, yên tâm, ta sẽ lợi dụng nó, quyền lực của Ngũ Lương Sơn giao ra sẽ không có vấn đề gì, ngươi uống trà đi!