Mạc Linh Tuyết nói: “Đúng vậy, hơn nữa bên phía Thương Triêu Tông đã tập trung lượng lớn cao thủ của Tử Kim Động ta đi trấn giữ, Quang Thái Thượng trưởng lão đã phái đi hai người, đệ yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Dưới con mắt của bao người, Ngưu Hữu Đạo căng mặt không nói lời nào, lặng im trong chốc lát rồi nói: “Phải điều nhân thủ của Mao Lư sơn trang ta tới.”
Mọi người nhíu mày, Cung Lâm Sách chần chừ nói: “Việc này không thích hợp lắm? Đây là Tử Kim Động, đệ đem một đống người bên ngoài tới thì sẽ xảy ra chuyện gì? Cũng không hợp quy củ, nhỡ có gian tế thì phải làm sao?”
Ngưu Hữu Đạo lập tức trở về: “Các người làm đông làm tây như vậy, những thứ khác không nói, Nam Châu có nhiều tướng sĩ lập công như vậy không thể chính thức luận công mà thưởng, khó đảm bảo không xảy ra chuyện. Ta không điều nhân thủ của ta tới hiệp trợ, nhỡ có xảy ra chuyện, làm sao kịp thời khống chế cục diện Nam châu, chẳng lẽ phải dùng vũ lực trấn áp sao? Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ý của các người là gì, cố ý gây sự với ta có phải không?”
Mọi người nhìn liếc nhau một cái, cái gì mà lí do cục diện Nam Châu bọn họ ngược lại không hề lo lắng, điều cần lo lắng là vị này thừa cơ làm loạn, cái tên này nói Nam Châu sẽ xảy ra chuyện, Nam Châu nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay.
Trước là không để cho thế lực Nam Châu khuếch trương, ngay sau đó lại rút lực lượng tu sĩ Nam Châu về, liên tiếp bức bách phía dưới, nếu còn lên đòn nữa thì hắn sẽ nổi giận, đề tài câu chuyện đã không đúng rồi, thật khiến người khác có cảm giác muốn bốc lên những lời thô tục.
Cung Lâm Sách ấn ấn tay nói: “Sư đệ, có việc gì thì từ từ thương lượng, đệ đừng vội, gọi đệ tới chính là muốn thương lượng với đệ đấy.”
Cung Lâm Sách quay đầu lại hỏi mọi người xung quanh: “Việc này các ngươi thấy thế nào?”
Mạc Linh Tuyết nói: “Nơi này là Tử Kim Động, cho một đám người ngoài vào ở, thực sự là không thích hợp. Nhưng ý kiến của Ngưu sư đệ cũng nên được cân nhắc.” Lời này nói ra chẳng khác nào không nói.
Nguyên Ngạn nói tiếp: “Làm việc không có người cũng không thể làm được, nhưng nếu môn phái khác cũng tụ tập trong Kim Tử Động thì cũng không ra làm sao hết.”
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, cuối cùng vẫn chung một ý là Ngưu Hữu Đạo muốn điều nhân thủ đến thì cũng được, cũng chỉ là điều vài nhân thủ đến, nhưng ngươi không được đem người của môn phái bên ngoài vào trong Tử Kim Động. Cũng chính là, nhân thủ điều tới sau này nếu không có sự đồng ý của Tử Kim Động thì không được chạy linh tinh, chỉ có thể hoạt động trong khu vực hoạt động đã phân định của Tử Kim Động, nêu không xảy ra chuyện hiểu lầm gì thì đừng trách bọn họ không nhắc nhở trước.
Điểm mấu chốt có thể nhượng bộ chính là như vậy, Cung Lâm Sách thở dài: “Sư đệ à, để đám người của môn phái bên ngoài ở trong tông môn đã là phá lệ rồi, nếu là Chung sư bá thì không đồng ý như vậy đâu. Đây cũng là đã nể mặt sư đệ mà nhượng bộ lắm rồi, đệ xem, cứ như vậy có được không?”
“Qua cầu rút ván rất mượt, ông đây phải công nhận các người lợi hại!” Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh một tiếng, nói xong liền quay người mà đi.
“…” Cung Lâm Sách và tất cả mọi người đều im lặng, tên này lại dám cuồng ngôn dùng hai từ “ông đây” trước mặt bọn họ. Ngươi hiện tại dù gì cũng là trưởng lão của Tử Kim Động, nói chuyện có thể chú ý một chút cách dùng từ hay không hả?
Đưa mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo ra khỏi đại điện, Phó quân thẳng thắn lắc đầu: “Không che miệng lại, nếu hắn là đệ tử mà Tử Kim Động ta một tay dạy dỗ thì ta không đánh rách miệng hắn không được, người trẻ tuổi cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi!”
Mạc Linh Tuyết nói: “Nghe nói lúc hắn ở Thượng Thanh Tông luôn bị giam lỏng đấy, cũng không có ai dạy dỗ hắn, xuất thân từ nơi hương dã nên chắc đã quen rồi.”
Nghiêm Lập cau mày, cảm giác Ngưu Hữu Đạo này với Ngưu Hữu Đạo mà ông ta quen biết có chút gì đó không giống nhau, Ngưu Hữu Đạo mà hắn tiếp xúc là một người rất có phong độ, lúc tiếp xúc ở Thiên Đô Bí Cảnh, bất luận là nói chuyện hay làm việc đều vô cùng có chừng mực, hôm nay giống như biến thành một người khác vậy.
Ông ta cũng không biết Ngưu Hữu Đạo lúc đó là do tình thế bức bách có việc cần người khác giúp đỡ nên mới như vậy hay là bản tính hắn đã vốn như thế.
Còn một điểm nữa, sao ông ta lại có cảm giác sự đồng ý của Ngưu Hữu Đạo có chút gì đó dễ dàng, tên này cũng không phải loại người lương thiện gì, có thể kinh địch mà thỏa hiệp vậy sao? Nhưng nhất thời ông ta cũng không nhận ra được vấn đề nằm ở đâu, bên này dùng “đại cục làm trọng” để bức bách, Ngưu Hữu Đạo tựa hồ cũng khó từ chối.
Ngưu Hữu Đạo ra khỏi đại điện, khóe miệng mỉm cười, nói thầm: “Tuổi trẻ thật tốt!”
Cũng không có cách nào khác, đây chính là sự khẳng định vị trí và nhân thiết mà Ngưu Hữu Đạo dành cho mình ở Tử Kim Động hiện nay, thế yếu lực mỏng hiện giờ dừng chân, không thể nhã nhặn được nữa, nếu không sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
Quản Phương Nghi đứng trên bận thang bên ngoài đại điện đợi hắn tới, lúc cùng đi xuống mới trầm giọng hỏi: “Bọn họ tìm ngài làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Còn có thể làm gì? Chồn cáo chúc tết gà rắp tâm ăn gỏi, việc đúng như trong dự liệu.”
Nghe hắn nói là việc đúng như trong dự liệu, Quản Phương Nghi lại cảm thấy yên tâm, chỉ cần vị này trong lòng đã có tính toán thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.
Ngưu Hữu Đạo lại bổ sung thêm một câu: “Bên này đã xong xuôi, có thể truyền tin tức cho người trong nhà rồi, bọn họ có thể đến đây rồi.”
Bên Tử Kim Động đưa ra yêu cầu hà khắc, với hắn mà nói cũng chẳng đáng gì, Ngũ Lương Sơn hiện giờ tồn tại dưới hình thức là một tổ chức tình báo, người trong môn phái vốn cũng không tập trung ở một chỗ. Cho dù người đến hơi nhiều một chút thì hắn cũng đã giải quyết xong xuôi cả rồi, còn muốn hắn làm sao? Bên này đã đồng ý, lấy đó làm cái cớ chỉ cần hắn không làm gì quá đáng, đoán chừng bên này cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở.
Về phần Lưu Tiên Tông tam phái,
Hắn cũng không có ý định đem toàn bộ qua.
Hiện nay hắn ở Tử Kim Động rất an toàn, không cần phải tập hợp đám nhân thủ lại làm phòng ngự nữa, dùng luôn người của Tam Đại Phái.
Quản Phương Nghi hai mắt sáng lên: “Thật ư? Bọn họ đồng ý việc này rồi sao?”
Theo bà ta, chuyện này là điều không thể nào xảy ra, theo tình huống bình thường thì không có môn phái nào cho phép người ngoài vào nội bộ của môn phái mình ở.
Đây không phải là phí lời sao? Ngưu Hữu Đạo liếc bà ta một cái, không nói gì.
Việc này không thể đùa được! Quản Phương Nghi lập tức vui mừng, cảm thấy Đạo gia không hổ danh là Đạo gia, loại chuyện này cũng có thể dễ dàng giải quyết ổn thỏa, như vậy xem ra, những người già ở Phù Phương Viên của bà ta cũng có thể tới rồi.
Hai người trở về Mao Lư sơn trang không lâu, bên ngoài có đệ tử trông coi sơn môn đến bàn bạc với Văn Mặc Nhi.
Văn Mặc Nhi hỏi rõ tình hình xong, nhanh chóng đi vào tìm Ngưu Hữu Đạo bẩm báo: “Trưởng lão, đệ tử trông coi sơn môn đến báo, Vương Phi, Quận chủ, còn có trưởng môn Lưu Tiên Tông tam phái cùng đến cầu kiến trưởng lão.”
Ngưu Hữu Đạo hơi sửng sốt, hai người kia đến thì hắn không có gì bất ngờ, nhưng Phong Nhược Nam tại sao cũng tới?
Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần rồi nói: “Mau mời vào! Đúng rồi, ngươi bảo Hồng Nương đích thân đi nghênh đón.”