“Mười mạng người, ngươi muốn luyện chế cho hắn số lượng lớn đan dược sao?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ta không biết luyện đan, cũng sẽ không giúp hắn luyện chế, dù mơ thế nào mà đến lúc nên tỉnh thì hắn phải tỉnh.
Xuyên Dĩnh quay về Băng Tuyết Các, đầu tiên hắn liên hệ với vợ con, kết quả phát hiện hai người đều bình an, trên đường đến Trích Tinh Thành không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Sao Ngưu Hữu Đạo làm cho Toa Huyễn Lệ dễ dàng bại lộ được chứ?
Lúc này Xuyên Dĩnh mới biết mình bị kẻ thần bí kia lừa dối, hắn có xúc động báo tin cho Ô Thường biết, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không dám.
Nếu như để Ô Thường biết hắn đã bại lộ, hắn không còn giá trị lợi dụng, có thể nghĩ được hậu quả.
Điều này làm cho hắn rơi vào cảnh dày vò khốn khổ, một người phát hiện mình đi lầm đường, lại không có dũng khí gánh vác sai lầm đó, phía sau sẽ có một sai lầm khác đang chờ hắn…
Mà Chu Nhan Đan xuất hiện, cũng làm cho Ngưu Hữu Đạo thay đổi kế hoạch, vấn đề Xuyên Dĩnh khát vọng Chu Nhan Đan và ảnh hưởng khi Xuyên Dĩnh bị lộ ra.
Đây cũng là chỗ tốt của việc Ngưu Hữu Đạo tự mình đến, hắn có thể tùy thời sửa đổi kế hoạch.
Luyện chế Chu Nhan Đan, Ngưu Hữu Đạo bí mật liên lạc với Yến Trục Thiên, cũng cho hắn bí pháp luyện chế, với bản lĩnh luyện đan của Linh Tông, chắc chắn sẽ mạnh hơn những người khác.
Hắn cũng cố ý nói, bí pháp này là bí pháp của Ô Thường. Tin rằng có nhắc nhở này thì Yến Trục Thiên sẽ biết làm gì để giữ bí mật, loại chuyện này Yến Trục Thiên tự xử lý là được, không cần bàn bạc thêm gì nữa.
Giao cho Linh Tông còn có một chỗ tốt khác, đó là Linh Tông ở ngay trong Tề quốc, bây giờ Tề Quốc nằm trong cảnh chiến loạn, người chết là chuyện bình thường, kiếm mười người để luyện chế Chu Nhan Đan không phải là vấn đề, quan trọng nhất là nhìn Yến Trục Thiên quyết định thế nào.
Ngưu Hữu Đạo cũng không cố ý dặn dò Yến Trục Thiên luyện chế đan dược thì không được lạm sát kẻ vô tội gì đó, có một số việc không cần phải nói ra.
Mười viên Chu Nhan Đan, trên trăm mạng người, thậm chí là không chỉ vậy, nếu như Yến Trục Thiên vẫn còn chút lương thiện, hắn sẽ không ra tay với người vô tội, sẽ biết xử lý thế nào.
Nếu như Yến Trục Thiên không có một kế hoạch cụ thể thuận tiện để làm việc, Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không biết, cũng sẽ không hỏi quá trình của nó, trừ phi đã làm xong việc…
Khi mở ra hộp, mười viên đan dược màu hồng óng ánh sáng long lanh trông rất đẹp hiện ra trước mắt, Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn, sau đó khép nắp hộp lại.
Lữ Vô Song ngồi ở phía đối diện thấy hắn như đã hạ quyết tâm gì đó, nhắc nhở lần nữa.
“Nếu muốn lợi dụng Ô Thường để diệt trừ Tuyết bà bà không dễ dàng, lão yêu bà là người duy nhất trong tám người có thể phá vỡ Vô Biên Ma Vực của Ô Thường, Ô Thường không thể vây khốn được bà ta.
Ngưu Hữu Đạo vuốt hộp trên bàn, nói.
“Nếu công pháp Hỏa Tinh có thể khắc chế lão yêu bà, ta không ngại để cho người của chúng ta liên thủ với Ô Thường thử xem.
Lữ Vô Song nói.
“Ta nói này, chuyện Nguyên Sắc chính là vết xe đổ, suýt chút nữa đã toàn quân bị diệt, không chắc chắn tuyệt đối thì không được hành động thiếu suy nghĩ nữa, bây giờ ngươi lại muốn mạo hiểm, ngươi không sợ gà bay trứng vỡ sao?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ta biết rất nguy hiểm, nhưng cũng phải thử xem. Mặc kệ kết quả thế nào, dù là có hi sinh, đều có lợi cho tình hình bây giờ.
Hắn cũng không muốn Thánh La Sát mạo hiểm, nhưng trước đó hắn vẫn đưa vài vị thánh vào Điệp Mộng Huyễn Giới, làm cho Thánh La Sát suýt chút nữa mất mạng.
Lần này cũng biết là rất nguy hiểm, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Chuyện đã đi đến nước này, hắn phải đối mặt với Ngũ Thánh, nếu không va chạm với bọn họ, sẽ không thể giải quyết được vấn đề.
Đi đến bước này, cuối cùng thế nào, hắn đã có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn bên này phải có người hi sinh, không có khả năng bình an mà bên Ngũ Thánh lại sụp đổ được.
Thấy hắn đã quyết, Lữ Vô Song cũng không nói gì thêm nữa, chuyển chủ đề.
“Đã lâu rồi không thấy Hồng Nương.
Ngưu Hữu Đạo cũng không giấu nàng.
“Hồng Nương đang bế quan đột phá Nguyên Anh Kỳ.
Lữ Vô Song cười đắng chát, không ngờ đồ mà Cửu Thánh thủ hộ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại cho bên này hết, ai có thể ngờ được rằng lệnh cưỡng chế các phái đến đốc tra lại trở thành con đường cho đạo tặc đi vào, vậy mà có thể trộm được Vô Lượng Quả một cách thần không biết, quỷ không hay như vậy.
Ngưu Hữu Đạo cũng có việc muốn hỏi nàng.
“Bên Yêu Ma Lĩnh gửi thư, hỏi về chuyện của Phùng Quan Nhi, ngươi muốn xử lý thế nào?
Lữ Vô Song bưng trà chậm rãi thưởng thức, nói.
“Có một số việc, cứ kéo dài cũng không được, tự mình xử lý là tốt nhất.
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc...
Xa nhau không quá một tháng, trong hẻm núi tuyết, ba người gặp lại nhau.
Nhìn mười viên Chu Nhan Đan trong hộp, Xuyên Dĩnh nửa vui nửa buồn.
Vui là vò đối phương thật sự có thể làm ra số lượng lớn Chu Nhan Đan cho hắn, lo lắng là chuyện đối phương muốn hắn làm, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng bố, đâu phải chỉ mối bắt hắn đi chịu chết.
Thấy hắn lâu không lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ngươi yên tâm, đây chỉ là đưa ra cho ngươi xem, sau khi chuyện này thành công sẽ cho ngươi nữa.
Vẻ mặt Xuyên Dĩnh tràn đầy sự đau khổ, nói.
“Ngươi làm vậy thì sao ta dám đi gặp mặt Tuyết bà bà được?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ngươi không cần phải gặp mặt, ngươi chỉ cần làm theo lời của ta, đều sẽ ra kết quả như vậy. Chỉ cần ngươi làm đúng theo những lời ta nói, thì sẽ có cơ hội giữ mạng lại.
Xuyên Dĩnh uể oải tinh thần, cười thảm nói.
“Hình như ta không có lựa chọn khác.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Không có lựa chọn. Loại chuyện này, nếu ta tìm được ngươi, vậy thì sẽ không cho ngươi cơ hội lắc lư. Muốn trách, thì trách lúc đầu ngươi không nên bị ma quỷ ám ảnh cuốn vào chuyện này.
...
Hãm Âm Sơn, trong đại điện âm trầm dưới mặt đất, Hắc Thạch đi vào, hai tay dâng lên một phong mật thư, nói.
“Ngân Cơ gửi thư, lần nữa hẹn ngài ra ngoài gặp mặt.
Ở bên Khí Vân Tông, dù nói là tọa trấn, nhưng Ô Thường lại không thường xuyên ở nơi đó, nàng lặng lẽ rời đi, giao mọi chuyện cho Hắc Thạch xử lý.
Ô Thường cầm thư, Hắc Thạch để ý đến hình xăm con rồng dữ tợn ở trên cánh tay vị này đã gần như sắp làm xong.
Xem xong thư, Ô Thường trầm mặc.
...
Băng Tuyết Thánh Địa, vợ chồng Xuyên Dĩnh ôm con đi vào Băng Cung, được gọi đến, nói Tuyết bà bà nhớ đứa trẻ.
“Miễn lễ miễn lễ.
Vừa gặp mặt, Tuyết bà bà đã vui tươi hớn hở ôm đứa nhỏ từ tay Tuyết Lạc Nhi đến vui đùa.
Hai vợ chồng nhìn bà ta ôm đứa bé, vừa đi bộ quay về, dáng vẻ đều rất cao hứng.
Bạch Vô Nhai bỗng nhiên đi đến trước mặt Xuyên Dĩnh, nói ra một câu.
“Ngươi biết Nhất Phẩm Đường chứ?
Tuyết Lạc Nhi kinh ngạc, không hiểu sao lại hỏi như vậy.
Ánh mắt của Xuyên Dĩnh lóe lên sự chột dạ, âm thầm cười khổ, ngay lúc hắn bị đưa đến nơi này, hắn đã biết sắp xảy ra chuyện gì.
Nhất Phẩm Đường là một cửa hàng bên cạnh Băng Tuyết Các, cũng là đường dây bí mật mà hắn liên lạc với Ô Thường. Hắn đã sớm biết Băng Tuyết Thánh Địa không hề yên tâm mình, trước kia liên lạc đều chú ý cẩn thận, mà lần này lại cố ý lộ ra, không bị phát hiện mới là lạ.
Nhưng bên ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh nói.
“Thúc phụ nói đến cửa hàng bên cạnh Băng Tuyết Các sao?
Bạch Vô Nhai gật đầu, nói.
“Ngươi có quan hệ gì với cửa hàng đó?
Xuyên Dĩnh kinh ngạc, nói.
“Không có quan hệ gì cả, chỉ biết chưởng quỹ của cửa hàng đó.
Bạch Vô Nhai móc ra một lá thư từ trong tay áo, đồng thời cũng phất tay ra hiệu, một kẻ bị tra tấn không còn hình người bị lôi vào trong, ném xuống đất như một con chó chết. Kẻ này chính là chưởng quỹ của Nhất Phẩm Đường, bị bí mật bắt đến đây.
Chưởng quỹ kia giương mắt nhìn Xuyên Dĩnh, xấu hổ cúi đầu, hiển nhiên là không chịu được nghiêm hình nên khai ra.