Hứa lão lục đáp: “Hai điều kiện, hoặc bồi thường bằng đồ vật, hoặc bồi thường bằng tiền.”
Quản Phương Nghi hỏi” “Thứ gì, bao nhiêu tiền?”
Hứa lão lục nói: “Ba mươi tám phù triện, giá trị ba trăm vạn kim tệ.”
“Nhiều như vậy sao?” Quản Phương Nghi kinh ngạc, rốt cuộc đã hiểu tại sao lão thập tam lại động tâm.
Hứa lão lục cười khổ: “Đại tỷ đã rửa tay gác kiếm, nếu không phải số tiền quá lớn, chúng ta đã tự mình giải quyết, cũng không kinh động đến Đại tỷ!”
Quản Phương Nghi hỏi: “Người bị bắt đưa đi đâu rồi?”
Hứa lão lục nói: “Trên một chiếc thuyền ngoài thành!”
“Thông báo cho Trần bá chuẩn bị một chút.” Quản Phương Nghi nói một câu, sau đó quay người bỏ đi.
“Vâng!” Hứa lão lục chắp tay đồng ý, cũng quay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đang đứng dưới mái hiên định hỏi chuyện gì, Quản Phương Nghi đã như một làn gió thơm lướt qua người hắn bước vào phòng.
Ngưu Hữu Đạo đành phải vào theo.
Quản Phương Nghi ngồi trước bàn trang điểm, nhanh chóng chải đầu. Ngưu Hữu Đạo bước đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Quản Phương Nghi vừa chải đầu vừa nói: “Người bên dưới tự mình tiếp hàng, xảy ra chút chuyện, bị người mua bắt lại.”
“”Tự mình tiếp hàng?” Ngưu Hữu Đạo nói: “Xem ra người bên cạnh ngươi không quá nghe lời ngươi rồi.”
Quản Phương Nghi nói: “Không biết thì đừng có nói mò. Việc này chắc chắn có người gài bẫy. Một vụ mua bán lớn như vậy, hai bên mua bán sao có thể không kiểm hàng ngay tại chỗ chứ, tự dưng lại đi bắt người ta là chuyện thế nào? Đoán chừng có người nghe nói ta rửa tay gác kiếm, cho ta là tảng mỡ dày nên muốn cắn một miếng!”
Có người gài bẫy? Ngưu Hữu Đạo bỗng cau mày: “Có phải là vì ta không?”
Quản Phương Nghi quay đầu lại hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo im lặng. Trong tình huống như lúc này, bên cạnh hắn xuất hiện biến cố gì cũng đều khiến hắn nghi ngờ, không biết có liên quan gì đến hắn hay không.
Hắn hỏi: “Ngươi định xử lý như thế nào?”
Quản Phương Nghi đáp: “Nếu đã bị người ta cắn, tất nhiên cũng phải nhìn xem răng của đối phương có cứng hay không.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi đừng làm loạn, đối phương đã dám gài bẫy, tất sẽ có chuẩn bị.”
Quản Phương Nghi nói: “Chuẩn bị? Lão nương làm nghề này, nếu có chút chuyện cũng giải quyết không được, chiêu bài Hồng Nương há có thể treo ở Tề kinh này sao?”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, hứng thú hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại tùy ý để ta chế phục?”
“Hừ, đã tiện nghi lại còn khoe mẽ. Toàn bộ nước Tề này, ngoại trừ Hạo Vân Đồ và tam đại phái, con mẹ nó ngươi lại là một trong số ít người dám chọc lão thái giám Bộ Tầm, nhưng ngươi tưởng lão nương sợ ngươi à? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám tháo chiêu bài của lão nương?” Quản Phương Nghi oán giận nói. Nhắc đến chuyện này, bà ta lại càng tức.
Quản Phương Nghi hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng chải đầu cho xong, sau đó ném Ngưu Hữu Đạo ra ngoài, chuẩn bị thay quần áo.
Trong viện, Hứa lão lục và ông cụ quét rác giữ cửa Phù Phương Viên tên Trần bá đã đến.
Ngưu Hữu Đạo nhìn bên phải xong rồi lại nhìn bên trái.
Không bao lâu sau, Quản Phương Nghi tóc tai đã búi gọn, ăn mặc sạch sẽ mở cửa bước ra, lay động vòng eo, phong tình chọc người.
Ngay bậc thang, Ngưu Hữu Đạo ngăn bà ta lại: “Để ta đi cùng với ngươi!”
“Không cần, ngươi đi còn vướng víu hơn đấy!” Quản Phương Nghi vung tay đẩy hắn ra.
Vướng víu? Ngưu Hữu Đạo im lặng. Hắn có lòng tốt muốn giúp đỡ, bà ta lại cho rằng hắn vướng víu?
Quản Phương Nghi bước đến trước mặt Hứa lão lục, dặn dò một câu: “Ta không có ở đây, các ngươi hãy coi chừng hắn, đừng để người ta có chỗ hở chui vào.” Vừa nói vừa chỉ Ngưu Hữu Đạo.
“Vâng!” Hứa lão lục đáp.
Trần bá tóc bạc trắng đi theo Quản Phương Nghi.
Một chiếc xe ngựa đậu sẵn ngoài cổng, Trần Bá đưa tay đỡ Quản Phương Nghi lên xe, còn mình thì ngồi lên chỗ lái.
Ngưu Hữu Đạo bước đến cửa sổ xe, đẩy màn cửa ra nhìn, thấy bên trong trống rỗng.
Quản Phương Nghi đang ngồi trong xe ngựa, chậm rãi lay động cây quạt, thổi một luồng hơi vào mặt hắn: “Ban ngày cho ngươi nhìn ban đêm cho ngươi nhìn. Cái nào cũng cho ngươi nhìn hết rồi, còn chưa nhìn đủ à?”
Ngưu Hữu Đạo đã quen với giọng điệu ngả ngớn của bà, không để ý đến, hỏi: “Ngươi đi một mình thôi sao?”
Quản Phương Nghi hất mặt về phía trước: “Trần bá không phải người à?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chỉ hai người các ngươi? Ngươi cũng đoán được đối phương giăng bẫy, cũng đừng chủ quan chứ!”
“Ta biết mình đang làm gì, không cần tên tiểu bạch kiểm ngươi nhắc.” Chiếc quạt tròn vỗ vào mặt hắn, Quản Phương Nghi kêu lên: “Trần bá!”
Bốp! Trần bá giơ roi quất vào mông ngựa, chiếc xe ngựa lao đi.
Tiểu bạch kiểm? Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười, phát hiện bề ngoài của hắn đúng là giống với loại ăn bám kia. Hắn quay lại hỏi Hứa lão lục: “Chỉ có Đông gia các ngươi và Trần bá đi thôi sao?”
Hắn không tin lắm.
Hứa lão lục nói: “Tiên sinh yên tâm đi. Trong tình huống bình thường, chỉ cần không có việc gì, không đắc tội với người không đắc tội nổi, người có thể ngăn được Đông gia và Trần bá không nhiều. Đi nhiều người, ngược lại còn khiến Đông gia và Trần bá vướng bận thêm!”
Nghe xong, Ngưu Hữu Đạo giật mình. Chẳng lẽ Quản Phương Nghi là giả heo ăn thịt hổ, thâm tàng bất lộ? Nếu không, Hứa lão lục dựa vào đâu mà dám cuồng ngôn như vậy?
Hứa lão lục chỉ nói đến thế thôi, hỏi vì sao thì lại không nói rõ...
Ngoài thành, tại bờ sông cỏ dại rậm rạp, một chiếc thuyền lớn đang bỏ neo.
Một chiếc xe ngựa chạy đến, không còn đường có thể đi, cũng không cách nào đến gần chiếc thuyền, chỉ có thể ngừng từ xa.
Trần bá bước xuống xe, vén rèm lên, sau đó đưa tay đỡ Quản Phương Nghi xuống xe.
Quản Phương Nghi chậm rãi đong đưa quạt tròn trong tay, nhìn chằm chằm chiếc thuyền đằng xa. Ánh mắt Trần bá lạnh lùng quan sát bốn phía.
Quản Phương Nghi vung quạt tròn lên, san phẳng đám cỏ dại mọc thành bụi đằng trước, lộ ra một con đường có thể đi, sau đó khoan thai đong đưa cây quạt đi thẳng đến.
Một cơn gió lướt qua, bãi cỏ dập dềnh như sóng, chen lấn nhau hướng về phía người phụ nữ vũ mị phong tình đằng trước.
Đinh đinh đinh...
Chợt nghe tiếng đàn như có như không truyền đến, Ngưu Hữu Đạo lười nhác nằm trên ghế mở mắt ra, hỏi một câu: “Là ai đang gảy đàn vậy?”
Phù Phương Viên rộng như vậy, có thể nghe được tiếng đàn, chắc chắn phải từ bên trong phát ra.
Hứa lão lục phất tay, lập tức có người đi tìm hiểu.
Một lát sau, một người trở về, bẩm báo: “Là tiếng đàn phát ra từ trong viện của Lệnh Hồ tiên sinh.”
Ngưu Hữu Đạo nhướng mày, đứng lên, chậm rãi bước ra viện tử, lần theo hướng tiếng đàn.
Tiếng đàn này ngược lại nhắc nhở hắn nên đi hỏi Hồng Tụ và Hồng Phất, xem tình huống của Lệnh Hồ Thu như thế nào.
Bốn người Hứa lão lục đi theo đằng sau.
Trên thuyền, một người đàn ông mặc trang phục hoa lệ, chắp tay đứng trước cửa sổ gian phòng nhỏ, nhìn Quản Phương Nghi và Trần bá cùng nhau đi đến, liền nghiêng đầu hỏi một câu: “Chỉ có hai người bọn họ?”
Tùy tùng một bên trả lời: “Chỉ có hai người bọn họ. Tai mắt của chúng ta xung quanh không phát hiện được những người khác.”
Người đàn ông nói: “Lá gan của người phụ nữ này đủ lớn nhỉ!”
Y quay người bước ra khỏi gian phòng nhỏ, đứng trên boong tàu, từ trên cao nhìn xuống hai người đang đến gần.
Quản Phương Nghi và Trần bá đứng bên dưới, quan sát xung quanh. Quản Phương Nghi nhìn lên trên nói: “Hồng Nương Phù Phương Viên ôm thành tâm đến giải quyết vấn đề, mời chủ sự ra trả lời!”
Người đàn ông nói: “Ta là người mua, ngưỡng mộ danh tiếng của Hồng Nương Tề kinh đã lâu!”
Quản Phương Nghi ừm một tiếng: “Thất lễ, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Người đàn ông đáp: “Cái này không quan trọng, quan trọng là ai sẽ đền bù tổn thất cho ta?” Y đưa tay thủ thế, một đám người xuất hiện trên thuyền. Xung quanh cũng có mười mấy người bay đến, bao vây Quản Phương Nghi và Trần bá chính giữa.
Quản Phương Nghi chậm rãi đong đưa cây quạt tròn, nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Cái cần bồi sẽ bồi, cái cần thường sẽ thường, tất cả đều dễ nói chuyện. Người của ta đâu?”
Tách! Người đàn ông búng tay một cái sau lưng.
Rất nhanh, lão thập tam của Phù Phương Viên được đưa ra, quần áo xốc xếch, hiển nhiên đã bị người ta hành hạ một chút.