“Được, Tả đại nhân công vụ bề bộn, không tiện quấy rầy quá lâu, tại hạ xin cáo từ trước!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cáo biệt.
Tả Đức Tụng gọi với ra bên ngoài: “Tiễn khách!”
Tiền U nghe vậy bước nhanh đến, đưa tay mời Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo ra ngoài gặp lại Lệnh Hồ Thu, khi hai người rời đi, có một người đi lướt qua họ, chính là tu sĩ trong phủ tên Trần Biệt đã từng đến phhi bộc đài quan chiến.
Trần Biệt bước một bước quay đầu lại ba lần, không biết Tiền U tiễn người nào đi, bước nhanh lên bậc thang, tới bên cạnh Tả Đức Tụng dưới mái hiên: “Tả công, hai vị này là người nào?”
Tả Đức Tụng đáp: “Ngưu Hữu Đạo, Lệnh Hồ Thu, ngươi không lạ gì hai cái tên này chứ?”
“Ngưu Hữu Đạo?” Trần Biệt kinh ngạc: “Ngưu Hữu Đạo đến nơi này sao?”
Y thực sự không ngờ Ngưu Hữu Đạo không đến phi bộc đài ứng chiến mà lại chạy đến Tả phủ.
Tả Đức Tụng hỏi: “Có gì không thích hợp sao?”
“Bên phi bộc đài, hắn phái một đám cao thủ đến, làm thịt Huyền Tử Xuân rồi…” Trần Biệt kể lại chi tiết chuyện vừa tận mắt nhìn thấy ở phi bộc đài.
Tả Đức Tụng sửng sốt, còn tưởng Ngưu Hữu Đạo sợ nên tránh đi, hạ sát thủ với người khiêu chiến trước, ai ngờ lại là như thế. Ngưu Hữu Đạo kia ở đây bái phỏng mình, lại phái người sang bên kia công nhiên giết người, thủ đoạn một văn một võ song song này khiến cho y phải suy nghĩ sâu sắc hồi lâu, cuối cùng, chầm thậm thở dài: “Được lắm, không phải mãnh long không dám sang sông. Đây là muốn gây sóng gió sao?”
Trần Biệt nghi hoặc còn muốn hỏi gì đó.
Tả Đức Tụng khoát tay áo một cái, không nói gì nữa, chắp tay bỏ đi.
Không phải y không sợ uy hiếp của Ngưu Hữu Đạo, trên thực tế, uy hiếp này của Ngưu Hữu Đạo cũng không có ý nghĩa gì, mới đầu suýt nữa y cũng cho rằng Ngưu Hữu Đạo đang đe dọa mình, sau đó mới phát hiện là vô nghĩa.
Rất đơn giản thôi, chỉ nhờ y chuyển lời thôi, tự chủ là ở y, chuyển hay không chuyển, đối phương cũng đâu có biết.
Trên thực tế, đối phương cũng đã nói rồi, tiền tài là vật ngoài thân, người ta đến không phải vì đòi nợ, mà là nhằm vào y.
Hắn uy hiếp như vậy chỉ vì hy vọng y không tiễn khách sớm, chỉ là đang cố ý muốn gây mâu thuẫn, hy vọng có thể thâm nhập sâu hơn vào quan hệ của hai người.
Uy hiếp như vậy càng như thể đối phương đang bày ra thực lực của mình. Ngươi xem, Trác Siêu ta còn có thể giết đấy! Lần này đến đây biểu thị đối phương vẫn còn có giá trị lợi dụng. Đối phương vẫn chưa đòi hỏi bất kỳ thứ gì có ý nghĩa thực tế, trái lại, còn cho y một đống hứa hẹn, khi có thể dùng đến Ngưu Hữu Đạo, cứ mở miệng!
Nói chung có thể tổng kết ý đồ của Ngưu Hữu Đạo bằng một câu. Ngưu Hữu Đạo nói vậy, Tả Đức Tụng y cũng không tổn thất chút gì, không chừng còn có lợi ích bất ngờ, thử xem có giá trị gì không?
Dùng văn đàm để làm quen với y, đồng thời, dùng vũ lực giết chóc ở phi bộc đài, Tả Đức Tụng chắp tay sau lưng đi dạo phát hiện ra điều này. Ngưu Hữu Đạo này quả thực không hề đơn giản, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có lúc dùng đến…
Tiếng vó ngựa gõ trên đầu đường, Phong Ân Thái ghé sát vào Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng hỏi: “Đến phủ Đại Hành Lệnh làm gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Phong Ân Thái nhìn xung quanh, bên đường người đến người đi, quả thực không phải chỗ nói chuyện.
Lệnh Hồ Thu cũng nhìn quanh, thi thoảng đánh giá sắc mặt của Ngưu Hữu Đạo. Y cũng rất muốn biết sau khi Tả Đức Tụng đuổi mình và Tiền U ra ngoài thì đã nói những gì với Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng đây cũng không phải nơi để hỏi, càng ngứa ngáy hơn là, phỏng chừng chưa chắc Ngưu Hữu Đạo sẽ tự nói với mình.
Có một số việc cũng có thể hiểu. Bản thân y cũng rõ, cả hai đều hiểu mình kết bái huynh đệ có mấy phần thật tâm. Bản thân y không có thành ý tín nhiệm với Ngưu Hữu Đạo, đừng mong Ngưu Hữu Đạo nói bí mật gì cho mình.
Có điều, lần này thực sự đã khiến y phải sợ hết hồn. Ngưu Hữu Đạo đột nhiên uy hiếp Tả Đức Tụng, hoàn toàn khiến cho y không kịp ứng phó, khiến cho y bối rối lúng túng, phát hiện vị huynh đệ tiện nghi này thực sự đủ điên.
Lúc ấy hai người đều bị hạ cấm chế không thể sử dụng pháp lực. Đối phương muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay, may là cả hai đều sống sót rời Tả phủ.
Thi thoảng Hắc Mẫu Đơn lại nhìn sang gáy Ngưu Hữu Đạo, nàng cũng không biết mục đích thật sự hắn đến Tả phủ là gì, cũng muốn biết bên Tả phủ đã nói gì.
Ngưu Hữu Đạo lắc lư trên lưng ngựa, vẫn bình tĩnh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, ánh mắt vẫn bình thản nhìn thẳng.
Với hắn, Tả Đức Tụng chỉ là một lần đầu tiên hắn thử nông cạn ở Kinh thành nước Tề, hắn không bị điên, sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Tả phủ tìm một kẻ thù lớn.
Tả Đức Tụng có thể chuyển lời giúp hắn hay không cũng không quan trọng, cũng không hy vọng y sẽ làm “bằng hữu” gì với mình, cũng không có yêu cầu có ý nghĩa thực tế gì với y. Hắn chỉ muốn đặt một bước đầu tiên mà thôi, đợi hắn thể hiện ra thực lực, hoặc bày ra được giá trị lợi dụng, đương nhiên Tả Đức Tụng sẽ coi mình là “bằng hữu”.
Không chỉ là một Tả Đức Tụng, dù xây lầu cao vạn trượng, trước hết vẫn phải đặt móng nhà, đầu tiên phải giăng lưới toàn diện, sau đó coi tình hình mà định…
Bạch Vân gian, cầm đài an tĩnh, Tô Chiếu quay lưng dựa vào lan can cầm đài, nhìn cá trong ao tung tăng bơi lội, xuất thần suy nghĩ.
Chuyện xảy ra ở phí bộc đài khiến cho tinh thần nàng căng thẳng, như thể tận mắt nhìn thấy lưỡi đao của Ngưu Hữu Đạo!
Đây không phải lần đầu tiên nàng giao chiến với Ngưu Hữu Đạo, khi Thiệu Bình Ba giao chiến với Ngưu Hữu Đạo, nàng chỉ tham dự gián tiếp, có một số việc, đứng ở góc độ người quan sát sẽ không cảm nhận được cảm giác sâu sắc như thế, chí ít cũng không thể cảm nhận được sâu sắc như Thiệu Bình Ba. Bao lần phục kích thất bại cũng chỉ khiến cho nàng không mò ra được nội tình của Ngưu Hữu Đạo, đến giờ nàng vẫn không biết Trác Siêu chết thế nào.
Nhưng lần này thì khác, Ngưu Hữu Đạo tới trước mắt nàng, bị nàng ra tay
Nhưng kết quả thế nào? Nàng đã tận mắt nhìn thấy!
Muốn dùng biện pháp như thế ép Ngưu Hữu Đạo không thể tự đắc tự tại, quả thực là chuyện cười, người ta phẩy tay một cái liền hóa giải xong.
Khiêu chiến? Người ta thoải mái đồng ý, mọi người đều biết đến trận chiến này. Ngưu Hữu Đạo lai phái một đám cao thủ đến quần ẩu, quần ẩu một cách công khai trước mắt mọi người, xé vụn người khiêu chiến là Huyền Tử Xuân. Đến nhanh, giết nhanh, giết xong liền đi!
Hiện tại, bên ngoài đang lưu truyền, Huyền Tử Xuân khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo, không những bản thân mình chết thảm, mà tất cả đồng bọn của nàng ta hắn cũng không tha, tâm ngoan thủ lạt!
Nàng còn hy vọng, mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có đến đánh hay không, sau này sẽ luôn có người tìm đến cửa, ép cho Ngưu Hữu Đạo khó chịu không cách nào làm chính sự. Hiện tại, phỏng chừng không ai dám tìm hắn nữa. Còn muốn tìm Ngưu Hữu Đạo, vậy không phải khiêu chiến nữa mà là phải chuẩn bị tinh thần khai chiến với thế lực của Ngưu Hữu Đạo.
Huyền Tử Xuân chính là dẫm phải vết xe đổ, chết rồi, còn không có ai đi kêu oan giúp!
Khi nàng đang chờ ở phi bộc đài, Ngưu Hữu Đạo chậm chạp không đến, dù hắn không xuất hiện nàng cũng vui vẻ, lừa nhiều người như vậy, vui lắm sao?
Kết quả, Ngưu Hữu Đạo không xuất hiện nhưng có lẽ vẫn có thể cho tất cả mọi người đến xem trò hay không cảm giác mình bị Ngưu Hữu Đạo lừa, ngược lại còn khen hắn xử lý thật thỏa đáng!
Hiện giờ, bình tĩnh ngẫm lại chuyện đã qua, thì ra không phải mình giăng bẫy để lừa Ngưu Hữu Đạo vào tròng, mà quả thực là đã tác thành cho sức ảnh hưởng của hắn rồi. Ngưu Hữu Đạo thuận thế là vì có ý định thúc đẩy lần khiêu chiến này, nhờ đó, hung hăng tuyên cáo với tất cả mọi người rằng: Ta đến rồi!