Dưới tình huống bình thường, cho dù không giữ được Tây Bình Quan, tướng phòng thủ tất nhiên sẽ hạ lệnh đốt phá tất cả vật tư dự phòng, không để cho rơi vào trong tay quân địch.
Nhưng bởi vì Trần Trường Công, vật tư bị hao tổn rất nhỏ, trên cơ bản đều được bảo vệ, điều này có thể không tính là công lớn chưa?
Mặc dù dẹp xong Tây Bình Quan, Doãn Trừ cũng không dám nghỉ ngơi, đội quân Tần sắp tới rồi!
Hắn điều binh khiển tướng bố trí binh lực phòng ngự một lần nữa cũng không thành vấn đề. Doãn Trừ sai người đào ra hang động ở trên núi, chốn lương thực và các vật tư dễ tiêu hủy xuống dưới đất, đề phòng quân địch dùng hỏa công, đã dự tính sẽ phòng thủ trong thời gian dài.
Đồng thời hắn lệnh cho tướng sĩ suốt đêm vận chuyển đá, chuẩn bị toàn diện để chống đỡ quân địch đánh nghi binh.
Về phần hàng quân, Doãn Trừ thực hiện lời hứa hẹn của nước Tấn đối với Trần Trường Công nên không làm khó dễ, kẻ nào bằng lòng ở lại thì ở, kẻ nào không muốn ở lại, chỉ cần bỏ vũ khí xuống rồi đi, thậm chí còn phát lương thực và và phí tổn cho một ngày, vì thế xem như không phải trả giá uổng công, xem như là thành toàn Trần Trường Công ở mức độ nào đó.
Người rời đi rất nhiều, mười lăm vạn hàng binh thì có gần mười vạn người rời đi. Có khi là xấu hổ, trước đó chỉ vì ở dưới tình thế cấp bách hoặc không biết rõ tình hình mà hàng, có người do trong nhà còn có vợ con, sợ liên lụy tới gia quyến. Không phải mỗi người đều là Trần Trường Công, đáng để cho nước Tấn trả giá lớn để nghĩ cách cứu người nhà của hắn.
Trần Trường Công lệ rơi, tự mình đưa tiễn, cũng đồng ý nếu đánh bại nước Vệ, các huynh đệ không có đường ra thì cứ tới gặp hắn!
Một đám tướng sĩ buông vũ khí tháo giáp rồi nhân lúc đêm tối rời đi.
Sau khi bố trí xong những việc này thì trời đã hửng sáng. Lúc này, Doãn Trừ mới đi bái kiến Thất công chúa. Nhìn thấy Thái Thúc Hoan Nhi rơi nước mắt, Doãn Trừ mím môi và quì một gối xuống.
“Tướng quân đã thoả mãn chưa?
Thái Thúc Hoan Nhi nhìn Doãn Trừ quỳ gối mà chỉ nói một câu này.
Doãn Trừ không còn lời nào chống đỡ, lặng lẽ xin cáo lui. Lúc rời đi, hắn quay đầu nhìn thấy Trần Trường Công ở bên trong phòng đóng cửa, hắn ngửa mặt lên trời nhắm mắt rồi thở dài một tiếng!
Buổi chiều, năm vạn kỵ binh nước Tề chạy tới và tập trung dưới chân núi, biết được Tây Bình Quan đã thất thủ, bọn họ không đánh tới mà trái lại lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, chờ đợi đại quân phía sau tới.
Thật ra, trước khi tin tức Tây Bình Quan thất thủ được truyền đến, triều đình nước Vệ đã phát hiện ra có điểm không đúng.
Tướng lĩnh trấn giữ quan ải quan trọng, tuy triều đình nói là ưu đãi người thân của hắn nhưng thật ra là biến tướng xem thành con tin.
Vợ con Trần Trường Công đột nhiên được một nhóm cao thủ không tiếc trả giá cướp đi. Lúc này xảy ra chuyện như vậy, triều đình nước Vệ làm sao có thể không cảnh giác được.
Đợi cho đến khi tin tức Tây Bình Quan thất thủ truyền đến, triều đình chấn động, Huyền Vi bi thương căm phẫn muốn nôn ra máu, dĩ nhiên chuyện tức giận mắng Trần Trường Công là không tránh được.
Nước Tấn bên kia chỉ cướp đi mấy người thân thiết nhất của Trần Trường Công, những người còn lại thì không để ý tới. Huyền Vi ra lệnh một, những người còn lại đều bị bắt, giết chín tộc của Trần Trường Công để răn đe!
Tin tức Tây Bình Quan thất thủ vừa ra khiến các nước chấn động!
Nước Tấn phấn chấn, Tấn Hoàng Thái Thúc Hùng phấn chấn.
Đường về của viện quân nước Tần bị cắt đứt, một mặt không lo, không cần lại bất an sợ bốn phía gặp địch. Đại Tư Mã Cao Phẩm thống lĩnh quân đội chiến đấu của nước Tấn cuối cùng mới dám hoàn toàn buông tay buông chân ra.
Tây Bình Quan thất thủ mang tới chấn động cho người của các phái trong nước Vệ là điều có thể tưởng tượng được. Lòng quân vốn đang dao động lại xảy ra chuyện này, được biết nước Tần khó có thể viện trợ, đối mặt với quân Tấn tấn công như hổ như sói, tình hình thua trận đã quá rõ ràng.
Hô Duyên Vô Hận im lặng nhìn chằm chằm vào địa hình Tây Bình Quan rất lâu, sau khi hít sâu một hơi mới một lần nữa vạch ra kế hoạch tác chiến.
Phía đông đánh đại quân Doãn Trừ, phần lớn vòng qua và thay đổi tuyến đường tới nơi khác của nước Vệ, chuẩn bị tập trung phần lớn binh lực quyết một trận sống mái với quân Tấn.
Chỉ còn chừa lại đội quân nhỏ đánh Tây Bình Quan, nói là đánh còn không bằng nói là quấy rầy, nhiều lần quấy rầy.
Mục đích của Hô Duyên Vô Hận rất đơn giản, không cho quân phòng thủ Tây Bình Quan sống yên ổn, khiến chúng mệt mỏi để hao tổn tới khi chủ công của quân Tần đến.
Bởi vì hắn biết, sau khi nước Tấn lấy được Tây Bình Quan tất nhiên sẽ bất chấp mọi giá liều chết để trấn thủ, quân nước Tề hắn không quá am hiểu chiến đấu trong vùng núi nên rất khó đánh chiếm Tây Bình Quan. So với tổn thất trong cuộc chiến ở Tây Bình Quan, không bằng tập trung lực lượng chiến đấu với chủ lực của quân Tấn.
Bằng không một khi để cho nước Tấn nhanh chóng quét ngang sẽ gây bất lợi cho nước Vệ.
Tây Bình Quan thay đổi đã dẫn tới tất cả tình hình cuộc chiến thay đổi, khiến rất nhiều người đều rơi vào cục diện bất đắc dĩ.
Cuối cùng, chủ lực của quân Tần vẫn chạy tới Tây Bình Quan, tới chậm. Nếu tới sớm thì chỉ sợ tình hình cuộc chiến đã khác, chỉ sợ nước Tấn không thể không chật vật rút quân.
Nhưng tới chậm cũng phải đánh, bất chấp mọi giá cũng phải đánh chiếm. Mạch máu lương thực của nước Tần bị thắt lại ở bên núi này.
Thượng tướng quân Tần quốc Điền Chính Ương chỉ huy đại quân điên cuồng tấn công!
Dưới thế tấn công cuồng bạo, dễ Tây Bình Quan thủ khó công tự nhiên thiếu chút nữa thất thủ, mũi tên phá thép của Thiên Cơ Hiểu Nguyệt Các quá lợi hại, tạo thành tổn thất rất lớn cho tu sĩ nước Tấn.
Loại mũi tên phá thép của Thiên Cơ quá mức tinh xảo, chế tạo không dễ nên số lượng tích trữ cũng có hạn, không thích hợp tiêu hao trong cuộc chiến của đại quân, chỉ thích hợp chém giết trong phạm vi nhỏ nên cuối cùng đã tiêu hao hết. Đối mặt với tu sĩ nước Tấn cược cả tính mạng điên cuồng đánh, thêm đệ tử Khí Vân Tông có bản lĩnh gần như đao thương không sợ đã khiến cho tu sĩ mở đường cho đại quân nước Tần không thể không lui lại.
Đá lăn cuồn cuộn cũng làm cho thế tấn công của quân Tần giảm sút.
Tu sĩ tiêu hao rất lớn, cứ tiếp tục như vậy thì căn bản không giữ được. Doãn Trừ đỏ mắt vội vàng đưa tin, để tu sĩ nước Tấn nhanh chóng tới bổ sung.
Dưới chân núi, Điền Chính Ương chấn chỉnh lại đội ngũ, chuẩn bị cho thế tấn công tiếp theo.
Trên núi, tu sĩ nước Tấn đã kiểm kê ra rất nhiều thương vong.
Trong quá trình tuần tra, số lượng tử thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Trong lòng Trần Trường Công thấp thỏm, nhiều lần hỏi thăm Doãn Trừ:
“Trước đó đã nói rõ, sau khi giao nơi đây cho tướng quân trấn thủ, mạt tướng có thể cùng công chúa quay về nước Tấn, vì sao chậm chạp không thực hiện lời hứa vậy?
Hắn có hơi sợ. Một lần tấn công mà nước Tần đã tạo thành thương vong lớn như vậy cho bên này, hắn lo lắng tấn công thêm vài lần sẽ không thể chịu được. Hắn không dám tưởng tượng bản thân mình là một kẻ phản bội mà rơi vào trong tay quân địch sẽ có hậu quả thế nào, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả chết cũng đừng mong được chết thoải mái, nhất định sẽ bị chết rất thảm!
Hắn biết rõ, một khi Tây Bình Quan lại thất thủ, tu sĩ nhất định là yểm hộ chủ tướng nước Tấn thoát thân, còn sức đâu mà lo lắng cho một tướng hàng như hắn.
Doãn Trừ chỉ nói không có việc gì, bảo hắn không cần lo lắng.
Trần Trường Công sao có thể không lo lắng được. Sau đó, hắn tất nhiên đi tìm Thái Thúc Hoan Nhi. Thái Thúc Hoan Nhi dù sao cũng là một nữ nhân, trong cuộc chém giết ác liệt ở đây cũng khiến nàng sợ hãi và muốn về nước.
Thái Thúc Hoan Nhi lấy danh nghĩa công chúa mời Doãn Trừ tới gặp, Doãn Trừ không thể không tới, nói chuyện với hai người "Phu thê" này.