Ngưu Hữu Đạo nhìn hắn ta cười cười, đi vào nhà.
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình cũng đi ra, đều thấy ngoài ý muốn, vị này chính là quanh năm suốt tháng cũng không thấy lộ mặt một cái nữa.
"Đạo gia, sao ngài lại tới đây?" Thương Triều Tông chắp tay, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Ngưu Hữu Đạo và bọn họ cùng tiến vào Nghị Sự đường, liếc mắt bèn thấy được trong phòng treo bản đồ, đi đến trước bản đồ nhìn xem, "Không có gì, vừa rồi đứng ở ngoài nghe vài câu, sao thế, xung quanh đang phong tỏa chúng ta ư?"
Lam Nhược Đình: "Tạm thời còn chưa tới mức ấy, có điều tiến độ bên này, đã khiến cho xung quanh cảnh giác, phong tỏa thương lộ bên này là chuyện sớm hay muộn, không ai chịu bằng lòng ngồi nhìn bên này lớn mạnh. Phòng ngừa chu đáo, phải nhanh chóng xây dựng đường biển bên này cho tốt, biển cả vô biên vô hạn, khắp nơi đều là đường, thế lực đất đai xung quanh chỉ có thể chặt đứt đường bộ, muốn chặt đứt đường biển không dễ dàng như vậy. Còn có một chuyện, một khi xung quanh tăng cường phong tỏa, chỉ sợ chiến mã muốn vào thành thì sẽ càng khó khăn hơn, đi đường biển vẫn có thể xem như một biện pháp.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, "Lam tiên sinh cao kiến, nghĩ lâu dài!"
Thương Triều Tông nhíu mày nói câu, "Ba phái và người của Thiên Ngọc môn đến Tề quốc chậm chạp không đưa ra câu trả lời chắc chắn."
Lam Nhược Đình giải thích: "Đạo gia, ý của Vương gia là, tiến độ phát triển của chúng ta không chậm, một khi để người xung quanh cảm thấy uy hiếp to lớn, chỉ sợ không chỉ phong tỏa không thôi, cho nên chúng ta nhất định phải có võ lực to lớn mạnh mẽ chấn nhiếp, nhu cầu cấp bách của chúng ta bên này là chiến mã, nếu không tốc độ điều động binh lực không theo kịp, chỉ có thể chờ ai đó tới đánh! Võ lực bên này càng theo không kịp, cũng càng dễ khiến cho kẻ địch bên ngoài sinh lòng muốn xâm phạm!”
Ngưu Hữu Đạo: "Cũng không thể chỉ trông cậy vào một Tề quốc bên kia, chúng ta bên này không thể nghĩ đến một số biện pháp khác ư?"
Thương Triều Tông: "Ngược lại có thể lần lượt mua một số ngựa từ xung quanh, có hơn ngàn con, có điều chiến mã và ngựa vận chuyển mang vác nặng thông thường vẫn có chênh lệch không nhỏ, có thể nhanh chóng chạy trốn, có thể ra trận chém giết chiếm số lượng quá ít, chiến mã bên này vốn có cũng đang dần dần già yếu, lỗ hổng chiến mã bên này là sách lược quan trọng, trong thời gian ngắn muốn vơ vét về từ xung quanh là rất không có khả năng, trên nông trường Tề quốc lại là lương câu vô số."
Ngưu Hữu Đạo im lặng…
Suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi: "Hình như chư quốc đều có ý mua chiến mã từ Tề quốc đúng không? Làm thế nào bọn họ mua về được?"
Lam Nhược Đình hơi khoát tay áo, "Đạo gia, điều đó không giống nhau. Đầu tiên các quốc gia đều có một số ngựa mà mình tự nuôi trong chuồng, tiếp đó giữa các quốc gia với nhau, đều cản trở lẫn nhau sản xuất ra, nếu Tề quốc nắm giữ toàn bộ chiến mã trong tay không bỏ mà nói, chỉ sợ sẽ đưa tới họa diệt quốc, chư quốc tất nhiên sẽ liên thủ vây công, thêm nữa chiến mã vốn là con đường làm ăn lớn nhất của Tề quốc, cũng là căn bản giữ vững quốc lực cho Tề quốc, cho nên hàng năm Tề quốc đều sẽ thả ra hạn ngạch nhất định bán cho chư quốc, trên cơ bản có thể bảo đảm chư quốc đào thải ra chiến mã già yếu, hơn nữa Tề quốc còn trông nom khống chế nghiêm ngặt. Mà hạn ngạch phân đến trên tay Yến quốc, triều đình đương nhiên là chia cho người một nhà, cớ sao phải cho chúng ta?"
Ngưu Hữu Đạo "À" một tiếng, hiểu rõ con đường này, hắn còn định suy nghĩ cách mà chư quốc mua sắm xem sao, giờ xem ra, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn bản đồ treo trên tường, "Gần đây xung quanh không có việc gì chứ?"
Lam Nhược Đình: "Chúng ta bên này và Kim Châu cùng dựa và giúp đỡ lẫn nhau, duy trì cân bằng vi diệu, tạm thời không có việc gì. Có điều tiến độ phát triển của chúng ta bên này ít nhiều gì vẫn dẫn tới xung quanh bất an."
Ngưu Hữu Đạo thỉnh giáo: "Giải thích thế nào?"
Lam Nhược Đình chỉ vào trên bản đồ giải thích: "Hai quận phổ biến tân chính, mặc dù phát triển nhanh, nhưng người sáng suốt đều biết, hấp dẫn chính là tài lực và nhân lực xung quanh, hấp dẫn tài lực và nhân lực xung quanh về, đương nhiên là sẽ dành thời gian phổ biến. Kim Châu bên kia đã rất bất mãn đối với chúng ta, vì duy trì thế cục cân bằng không bị phá vỡ, chúng ta bên này chủ động phong tỏa tài nguyên chảy vào Kim Châu bên kia, dùng cách này hóa giải sự bất mãn của Kim Châu."
"Kim Châu bên kia còn tốt, dù sao vị trí thực sự của cả hai quận cũng đều năm trong đất Nam Châu, trước mắt thực sự thu hút tài nguyên vẫn là của Nam Châu, đã tạo thành không ít nơi hoang vắng ở Nam Châu, khiến cho Chu Thủ Hiền kinh hoảng, cũng dẫn tới triều đình cảnh giác. Nhận được tin tức kinh thành bên kia, Chu Thủ Hiền đã thượng tấu lên triều đình, xin triều đình phát ngân sách, chuẩn bị bắt chước hình thức của chúng ta bên này, dùng nó làm chống lại."
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày: "Nói vậy, há chẳng phải phiền phức rồi sao? Đất đai của hai quận há có thể cạnh tranh với toàn bộ Nam Châu?"
"Không phải vậy!" Lam Nhược Đình khoát tay áo, cười, "Chu Thủ Hiền cũng vì không có cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này để tự vệ thôi, chuẩn bị tương lai có cái bàn giao với triều đình. Thật ra trong lòng Chu Thủ Hiền cũng tự rõ ràng, Nam Châu không có cách nào làm theo hình thức của chúng ta, triều đình cũng sẽ không phát ngân sách cho ông ta."
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, "Vì sao?"
"Đạo lý rất đơn giản, nếu triều đình phát ngân sách xuống, môn phái tu hành đứng sau Nam Châu tất nhiên sẽ nhúng tay, thực sự có thể có bao nhiêu người ở Nam Châu được sử dụng? Khác biệt chính là, một khi Nam Châu lặp lại hình thức của chúng ta, ngược lại hấp thụ tài nguyên của những châu khác, những châu khác có thể chấp nhận ư? Chỉ sợ vây công trên triều đình cũng có thể khiến Chu Thủ Hiền chịu không nổi. Mặt khác, những châu khác cũng hướng về triều đình đưa tay xin ngân sách như thế, cho Nam Châu không cho những châu khác, chẳng lẽ có thể bất công như vậy? Trong triều đình quá nhiều bộ tự mình cản trở, cho nên triều đình không có khả năng phát ngân sách xuống cho Nam Châu."
"Triều đình không phát tiền, Nam Châu muốn phổ biến loại hình thức miễn giảm thuế má như chúng ta căn bản là không có khả năng, không có thuế má, thì con đường tiền tài của môn phái tu hành đứng phía sau sẽ bị cắt ngang, những môn phái kia sẽ không đồng ý, Chu Thủ Hiền không chịu nổi áp lực đó, cứng rắn làm mà nói, chỉ sợ cái ghế châu mục kia Chu Thủ Hiền không làm được mấy ngày sẽ phải xuống đài, nói không chừng ngay cả mạng cũng phải vứt bỏ."
"Muốn lặp lại loại hình thức như chúng ta vậy, chắc chắn phải chiếm được điều kiện nhất định, không nói những thứ khác, đầu tiên hoàn cảnh lớn phải cho phép. Vị trí địa lý của hai quận chúng ta, cùng dựa và giúp đỡ lẫn nhau với Kim Châu Triệu quốc, triều đình không dám tùy tiện đụng đến chúng ta, hơi động vào có thể sẽ gây lớn chuyện, cho nên mới có không gian cho chúng ta phát triển. Không có nhiều chư hầu có thể có điều kiện này, Thiệu Đăng Vân chiếm đoạt Bắc Châu xem như một ví dụ, Bắc Châu mượn thế của Hàn quốc và Yến quốc, lợi dụng hai bên cản trở lẫn nhau, triệt tiêu uy hiếp, bản thân mới có thể ở giữa th ở dốc."
"Hình thức phát triển bây giờ của Bắc Châu thật ra cũng không khác gì chúng ta, Thiệu Đăng Vân này không đơn giản, trước kia lúc ở bên cạnh Ninh Vương, thật đúng là nhìn không ra.”
Nói đến Bắc Châu, Ngưu Hữu Đạo không khỏi nghiêng qua nhìn ông ta một cái, xem ra bên này cũng chú ý tới Bắc Châu, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, không phải Thiệu Đăng Vân gì đó không đơn giản, mà là Thiệu Bình Ba con trai của Thiệu Đăng Vân mới đúng!