Cũng có chướng ngại vật lao ra ngoài xung phong liều chết phi vào trong đại quân, muốn liều mạng đột phá vòng vây.
Nhưng cung tiến thủ kết trận trên cơ bản đều thờ ơ, tùy ý xông vào nhưng trận hình bắn tiễn không hê fbij hỗn loạn, tiếp tục duy trì nhịp bắn đều đặn.
Đây nào phải lính mới gì, rõ ràng là lính già quân kỷ nghiêm minh kinh nghiệm thao luyện đầy mình.
Cũng không thể nào là lính mới được, chuyện quan trọng, Ngưu Hữu Đạo đã lên tiếng, chuyện như này đối với Thương Triều Tông, chuyện lần này có thể làm tốt hay không liên quan đến việc mình có thể là Nhiếp Chính Vương hay không, liên quan tới chuyện mình có thể nắm giữ toàn bộ quyền quân chính của Yến quốc.
Vì thế, căn bản Thương Triều Tông đã điều động đại quân tinh nhuệ nhất trong nhân mã Nam Châu, tập kết đa phần nỏ công thành, còn có số lớn cung tiễn.
Hai trăm ngàn nhân mã, gần bảy phần đều được trang bị cung tiễn, quân giới như vậy phối hợp tác chiến quy mô hiếm thấy.
Thương Triều Tông gần như đã hạ tử lệnh với La Đại An, Mông Sơn Minh cũng đưa tin cho đệ tử, nhiều lần nhấn mạnh chỉ có thể thành công, thậm chí dùng chữ “Không tiếc trả giá lớn”.
Mà người của Hiểu Nguyệt Các xung phong liều chết vào trong đại quân cũng tự có tu sĩ theo quân nhảy ra chặn lại, liên thủ tiêu diệt.
Vốn là bởi vì khói độc đã trở nên không còn sức chiến đấu, có thể xông được tới đây đã là thế suy sức yếu, căn bản không có khả năng dùng ít địch nhiều chạy trốn được.
Thời gian tấn công cũng không lâu, ngay cả thời gian nửa nén hương cũng chưa tới, tướng lĩnh chỉ huy vung tay lên, đại quân kỷ luật nghiêm minh, ngưng tấn công.
Trấn nhỏ bị bao vây đã choi vùi trong biển lửa.
Tướng lĩnh chỉ huy Tôn tướng quân lần nữa phất tay, bốn phía hơn một nghìn tu sĩ lắc mình xuất hiện khăn ướt che miệng mũi, phóng về phía trấn nhỏ hóa thành biển lửa, dập lửa tìm kiếm người còn sống, tìm kiếm người có khả năng ẩn thân dưới lòng đất.
Một số nhân mã trong đại quân cũng bắt đầu tiến vào phía trước, người cầm đao, người cầm thương trong tay, cung tiến thủ mười người một tổ phối hợp với nhau, từng tấc quét tới gần.
Cho dù sống hay chết, cho dù còn một hơi, cho dù nhìn thấy thi thể đã ngã xuống đất cũng bổ thêm đao nữa.
Khi đụng trúng người còn sống, cung tiến thủ lập tức nhanh như tên bắn.
Đụng tới người loạng choạng đứng lên, trường thương trong tay lập tức liên thủ nhiều lần ám sát, tuyệt không buông tha cho bất kỳ người nào.
Một người muốn giãy dụa bò lên, một tên binh lính xông lên bổ một đao, chặt đầu đối phương, trong miệng còn lẩm bẩm mắng một câu:
“Không phải trò lừa gì chứ, chưa từng thấy người nào ngu xuẩn như vậy, nhìn thấy đại quân tới lại còn tụ tập lại một chỗ để cho bọn ta bao vây tiêu diệt, thật đáng ngạc nhiên!”
Thân là tiểu binh phía dưới không biến bên trên sắp đặt phía sau thế nào, thậm chí không biết mình tham gia vào cuộc bao vây tiêu diệt ai, cảm thấy ngạc nhiên cũng không có gì lạ.
Dù cho đối với một vài tướng lĩnh tham gia tiễu trừ cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Giả sử lần này, Hiểu Nguyệt Các dẫn theo một người như La Chiếu sở hữu kinh nghiệm sa trường phong phú tới, chỉ sợ tình huống sẽ có thay đổi.
Loại người như La Chiếu vừa thấy đại quân nhân mã theo theo bản năng tiến hành quan sát, biết từ cung tiễn của đại quân bố trí không bình thường, còn cả hoàn cảnh xung quanh trấn nhỏ không thích hợp cho đại quân vây công cũng sẽ khiến hắn cảnh giác.
Nhưng những người của Hiểu Nguyệt Các có thể nói là từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra điểm dị thường, cho tới khi gặp phải vây công mới phát hiện đã rơi vào bẫy rồi.
Một màn đuổi tận giết tuyệt như vậy, mẹ con Trang Hồng đứng phía xa nhìn, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ, sợ run lên, không biết đợi mình sẽ là cái gì.
Trấn nhỏ bị hủy diệt trong lửa, đại quân nhiều lần di chuyển qua lại, tất cả thi thể đều bị bổ thêm một đao.
Tàn sát! Tàn sát chân chính, không chừa một mống!
Tướng sĩ tham chiến còn tàm tạm chút, không cảm thấy gì cả, người chết trong chiến tranh không phải là chuyện rất bình thường sao?
Ngược lại là tu sĩ tham chiến chứng kiến cảnh thi thể đầy đất này cảm thấy sợ run, Hiểu Nguyệt Các có mấy ngàn người, trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã bị một đại quân thế tục tàn sát sạch sẽ rồi?
Tiếp đó chính là thu dọn chiến trường, thu dọn cương mâu và mũi tên về, hư hại thì mang về cho công tượng sửa chữa.
Chạm trán với tu sĩ, xác nhận trên cơ bản đã không có cá lọt lưới, Tôn tướng quân mang theo thủ cấp của Lư Uyên khoái mã chạy nhanh tới trước mặt La Đại An, dâng thủ cấp, chính thức phục mệnh, nhiệm vụ tác chiến hoàn thành viên mãn!
Nhìn thấy đầu của Lư Uyên, hai mẹ con trang Hồng cực kỳ hoảng sợ.
La Đại An lập tức điều động bồ trí người dưới trướng, dùng tọa kỵ muốn dẫn người rời đi.
Hạ Lệnh Bái chợt hô lên:
“La tướng quân, sư phụ ta là Đạo gia của Mao Lư sơn trang...”
Lúc nói ra những lời này, nửa câu sau rõ ràng là không đủ lòng tin.
Lúc này nói ra lời này, cũng là vì tự bảo vệ mình, vì biết thế lực của sư phụ ảnh hưởng thế nào với Nam Châu, hy vọng cái phao cứu mạng này có thể có tác dụng.
La Đại An ghìm chặt tọa kỵ, nhìn chăm chú về phía y:
“Nếu không nể mặt mũi của Đạo gia lúc sinh tiền, nếu không nể tình ngươi là học sinh của Đạo gia, ngươi nghĩ hai mẹ con các ngươi còn có thể đứng ở đây được sao? Không cần phải sợ, sẽ có người đưa các người tới Nam Châu.”
Dứt lời thì phóng ngựa đi.
Gã cũng không biết lần hành động này là ý của Ngưu Hữu Đạo, lại càng không biết Ngưu Hữu Đạo còn sống.
Hai mẹ con nhìn nhau, lúc này mới biết nguyên nhân mình bị đưa ra khỏi trấn nhỏ, hóa ra là do danh phận học trò của Đạo gia đã cứu hai mẹ con một mạng, bằng không hai mẹ con sợ rằng cũng đã táng thân trong trấn nhỏ rồi.
Phải bị đưa tới Nam Châu? Thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mẹ con bị đưa đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía trấn nhỏ đã hóa thành phế tích kia, trong đầu đồng thời xuất hiện suy nghĩ, Hiểu Nguyệt Các cứ như vậy đã kết thúc rồi sao?
Nếu nói không có cá lọt lưới thì không thể nào, con rết trăm chân chặt mất cũng còn sót lại một, các nơi trong thiên hạ kiểu gì cũng còn vài nhân mã do Hiểu Nguyệt Các bố trí, nhưng những người tần áp chót như thế không làm gì thành tài được. Hiểu Nguyệt Các đã hoàn toàn bị xóa sổ khỏi giới tu hành rồi.
Tần quốc cũng xác thực đã hoàn toàn bị xóa sạch khỏi thiên hạ.
...
“Tốt! Lần này Đại An làm đẹp lắm, sắp đặt chu đáo chặt chẽ, can đảm cẩn trọng, xuất thủ quả đoán, không hổ là đệ tử của Mông soái, rất có phong phạm của Mông soái, không phụ sự kỳ vọng cao của bản vương!”
Trong Anh võ đường ở Nam Châu, nhận được tấu chương cặn kẽ cuộc chiến đấu, xác nhận La Đại An đã thuận lợi hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ, Thương Triều Tông mừng rỡ khen ngợi, trái tim sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng được thả lỏng.
Lam Nhược Đình vuốt râu, gật đầu cười nói:
“Đích thực là làm rất gọn gàng, lần này, Đại An sợ là phải danh dương thiên hạ rồi!”
“Aiz”. Mông Sơn Minh thở dài một tiếng:
“Kiêu binh tất bại, đụng tới cao thủ, sớm muộn gì nó cũng phải chịu thiệt! Ta lại kỳ vọng nó sẽ chịu vài lần thiệt thòi lớn trước để thất bại!”
Ông ta đã nhìn thấy vẻ ngạo khí từ trong xương từ trong lần xuất thủ hành động này của La Đại An, đoán chừng đã sống quá lâu ở bên người cấp cao của Nam Châu, bên Nam Châu ai cũng nể mặt mũi, trên chiến trường lại không bị thua thiệt gì.
Đối với Mông Sơn Minh ông ta, công chiếm đất Tần vốn là chuyện thuận nước đẩy thuyền, tiêu diệt Hiểu Nguyệt Các cũng là chuẩn bị vô cùng kỹ càng, dàn giáo lớn đã dựng sẵn cho La Đại An rồi... chuyện này căn bản không tính là trận đánh ác liệt gì cả. Nếu vì vậy mà thành danh cổ vũ ngạo khí thật sự không phải chuyện tốt gì.
Lam Nhược Đình như có điều suy nghĩ, dường như đã hiểu suy nghĩ của ông ta.